Một lần, cậu trai nọ ngồi góc tối của ngôi làng với một ngọn đèn nhỏ trong tay. Ngọn đèn chỉ có thể tỏa ánh sáng trong vòng một mét rưỡi, trong khi cậu phải đi bộ sang làng bên, cách đó ba dặm.
Một cụ già, người tình cờ đi ngang qua, hỏi tại sao cậu phải ngồi một mình trong góc tối của ngôi làng với ngọn đèn trong tay?
Cậu trai trả lời:
- “Cháu phải đi ba dặm trong bóng tối và cây đèn mà cháu có, chỉ có thể tỏa ánh sáng trong vòng một mét rưỡi. Vì vậy, cháu ngồi đây để qua đêm và sẽ bắt đầu chuyến đi vào lúc trời sáng.”
Cụ già cười và nói:
- “Cháu đúng là một đứa trẻ ngu ngốc. Đúng là cây đèn chỉ có thể toả ánh sáng trong vòng một mét rưỡi, nhưng khi cháu vượt qua quãng đường đó, cây đèn tỏa ánh sáng thêm một mét rưỡi nữa, và vì thế, cháu có thể đi bất cứ đâu trong đêm với cây đèn nầy.”
Chỉ khi đó, cậu trai mới nhận ra sự khờ khạo của mình và bắt đầu chuyến đi với ngọn đèn cháy sáng trên đường theo cách giải thích của cụ già…
Rất thường, chúng ta không ý thức được năng lực của mình và không biết cách sử dụng chúng, giống như cậu trai nhỏ với chiếc đèn, đã bị bóng tối mênh mông cản trở.
Nếu cậu ta bắt đầu chuyến đi, cậu sẽ phát hiện ra chiếc đèn đủ để soi sáng đường cậu đi, vượt qua cả quãng đường dài.
Trừ khi chúng ta quyết định hành động, nếu không, vấn đề sẽ không được giải quyết; và để hành động, chúng ta phải có ý chí cần thiết.
Một khi đã có ý chí, chắc chắn sẽ có lối đi.
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.