Có những lúc ta ngồi như đá núi
Trầm mặc trăm năm, cô quạnh ngàn đời
Lòng thương ta, lòng khe khẽ nói
Ồn ào ngoài kia cũng là chốn không lời.
Ta vỗ về lòng,
Đừng đau nữa lòng ơi !
Phải chăng lòng người cũng như những con sóng? Qua bao thăng trầm nghiệt ngã mới hay mọi thứ đều là phù vân.
Người ta có thể mắc sai lầm, có thể đóng kín trái tim và nghĩ rằng mãi mãi không thể nào yêu thương được nữa, hay cố tình ngang bướng không muốn người khác tiếp cận với trái tim mình. Nhưng tình yêu tự thân nó không thể bắt ép, mà bằng cách này hay cách khác, thứ tình cảm thiêng liêng ấy khi thì ào ào đến không báo trước, khi lại lặng lẽ âm thầm mở cánh cửa trái tim và len vào lúc nào không hay. Để rồi bất chợt ta nhận ra rằng nắng thật tươi, nụ cười của ai trên phố thật đẹp, và yêu thương đã quay trở lại rồi!
Khi những cảm xúc yêu đương mãnh liệt qua đi thì ta lại bắt gặp trong những câu chuyện cảm động về tình cảm gia đình. Chuyện kể về cô bé hay một chàng trai nào đó ngốc nghếch ngang bướng vì quá yêu thương mà quên đi, thậm chí đánh mất những gì đáng quý ở thực tại. Để rồi một ngày nào đó nhận ra thì đã quá muộn. Muộn cho những gì đã qua. Qúa muộn để nói một lời cảm ơn. Muộn để tìm lại cái gọi là yêu thương vô vị lợi. Trái tim đã như căn nhà bị chủ nhân của nó dần đóng những cánh cửa và buông những bức rèm vô tình. Không gian ảm đạm, chỉ còn những tiếng khóc nức nở và lời ai oán chẳng một ai bận tâm.
Tôi nhớ một bài hát nào đó có câu:" Nếu phải mất tất cả, thì với tình yêu, tôi làm lại từ đầu". Đời người ai là không một vài lần đánh mất đi những gì mình yêu quý? Có lẽ vì thế mà người ta biết cảnh giác và trân quý hơn những gì đã và đang có.
Chúc bạn ngủ ngon và mạnh khỏe nhé!
Trả lờiXóacảm ơn nhé!
Trả lờiXóaChủ nhật vui, an lành và viên mãn thân yêu nha !
Trả lờiXóaHạnh phúc với những gì mình đang có !