Chỉ là những ngày quên mất mình cũng đang tuổi còn xanh, còn mơ mộng, còn nhiệt huyết và còn mong muốn được tìm kiếm thương yêu từ một bàn tay khác.
Nghe thì có vẻ như ngồ ngộ, nhưng quả thật vậy. Có những ngày tôi lỗi hẹn với chính tôi.
Chiều cuối tuần, không vội tất bật về nhà sớm, cũng không đủ kiên nhẫn để hòa thành một chấm tròn nhỏ xíu trong dòng xe xuôi ngược giờ tan tầm, tôi chọn một góc nhỏ của quán quen, ngồi nhâm nhi nhạc Trịnh và lật giở những trang sách mới còn thơm lừng mùi giấy.
Cảm giác dòng thời gian trôi thật chậm, nhẹ bẫng, bỗng rút hết những mỏi mệt hay muộn phiền của một ngày, của một tuần, và cả những nỗi buồn hay phiền muộn nhân những ngày nghỉ biếng lười sắp tới.
Lâu rồi không tự thưởng cho mình một buổi nhởn nhơ chơi, không vờn bắt cảm xúc của lòng mình và cũng không tự vấn lương tâm về những câu hỏi không đầu không cuối.
Lâu rồi không tự mở rộng lòng để đón nhận lòng ai đó, không để ý đến ánh mắt xung quanh, không chỉn chu hình thức, không rất nhiều thứ không, cứ thế lặng lẽ dìm mình vào công việc và sẵn sàng để cho những áp lực nhấn chìm.
Chỉ là những ngày đang còn trẻ, lại quắt quay với những bộn bề, vội vã trôi theo dòng hối hả. Chỉ là những ngày quên mất mình cũng đang tuổi còn xanh, còn mơ mộng, còn nhiệt huyết và còn mong muốn được tìm kiếm thương yêu từ một bàn tay khác.
Để rồi đến một lúc nào đó, khi lắng lòng dừng lại nhìn quanh quẩn, mới nhận ra rằng mình bị đẩy trôi xa trên đường đời quá vội. Để rồi chợt hối tiếc một điều xa xôi không định hình vuông méo, cứ chậc lưỡi để nghe tiếng thời gian thở dài thật dài.
Có ai đó giống tôi? Thấy những ngày của mình trôi qua quá sức gồng mình. Là niềm vui treo trên khuôn mặt chỉ vì người khác muốn nhìn như thế. Là khi nỗi buồn xuất hiện thì nhanh chóng giấu nhẹm đi, cố nhét cho đầy một cái túi vô hình tưởng tượng. Là cơ hội và thách thức chỉ nhanh như một cái lật tay, cũng không nhận ra mà trễ nải…
Nếu như giống tôi, thì hẳn là đã lỗi hẹn với bản thân mình quá nhiều điều. Đang còn tuổi trẻ nghĩa là đang còn sung sức, hãy dành dụm cho mình chút ít thời gian mà đắm say với đời, tận hưởng với người. Có những nỗi đau mà tuổi trẻ cần vấp váp, có những chuyện mà tuổi trẻ cần trải qua, có những thứ tình cảm mà tuổi trẻ cần đôi lần say đắm.
Dù muốn hay không thì quỹ thời gian của chính mình là có giới hạn. Có người cuộc đời dài hơn một chút và cũng có người chẳng có mấy tháng ngày để tồn tại. Cũng giống như một công việc nào đó, ta làm vì một mục tiêu nào đó với thời gian - công sức và phúc lợi hữu hạn; việc sử dụng 3 nguồn lực kia thế nào sẽ quyết định thành bại. Biết thế, nhưng vẫn có lúc ta vẫn lầm lạc, chệch hướng với mỗi bước đi, tưởng đúng nhưng ngoảnh lại mới thấy sai càng thêm sai. Hối tiếc nào có cứu vãn được gì. Thôi thì bước tiếp, rồi sau đó hẵng hay. Cho dù ta chẳng làm được gì nổi bật, thì ít ra ta cũng có thể thoả mãn vì đã không phí hoài những gì cuộc đời ban tặng.
Thờ ơ với chính mình, điều đó nghĩa là ta đang lỡ hẹn với chính thanh xuân của mình.
Tớ đâu có thờ ơ với chính mình !
Trả lờiXóaTớ rất hiểu mình và làm mọi thứ cho nó mà !
Rất may là những thứ tớ làm có lợi cho mọi người bạn à ! Ali !