Nguồn hình ảnh: Netdoctor |
Một người dùng ẩn danh đến từ Mỹ đã kể về cả đoạn cuối cuộc đời đầy li kỳ của ông. Câu chuyện bắt đầu từ lúc ông 50 tuổi - thời điểm mà ông đã có thể nghĩ về cái kết đẹp cho cuộc đời mình khi mà ông là triệu phú USD, có công ty riêng, có gia đình, có khoản tiền về hưu dồi dào để ông sống thật thoải mái những ngày tháng cuối đời.
Thế nhưng, cuộc đời tựa như định luật Murphy (định luật nói rằng nói như những điều xấu nhất xảy ra, chúng sẽ xảy ra đồng thời) khi cùng một lúc, công việc kinh doanh của ông gặp khó khăn, cơn bão Katrina khủng khiếp tràn tới nơi ông ở và cuộc khủng hoảng tài chính năm 2008 nổ ra ở Mỹ.
Sau đó là một loạt hậu quả chẳng ai ngờ xảy đến như tiền về hưu hết sạch, nhà phải bán đi... khiến ông trắng tay ở tuổi 60; vợ ông ly thân và đám bạn bè cũng bỏ đi. Và, ông suýt chút nữa đã định kết liễu đời mình.
Bằng nghị lực sống phi thường, ông đã dần dần làm lại ở tuổi xế chiều. Câu chuyện của nhân vật này để lại nhiều bài học mà có lẽ chính cả những bạn trẻ đang mơ giàu có cũng phải nghiền ngẫm.
"Câu hỏi: Cảm giác khi bỗng nhiên bị nghèo lúc đang giàu sang là như thế nào?" Trả lời:
Tôi phải bán cả nhà, dùng hết tiền nghỉ hưu...để cứu công ty, nhưng rồi sạt nghiệp, bị vợ ly thân, trắng tay năm 60 tuổi!
Nó thực sự quá đỗi tồi tệ.
Lúc đó tôi đang 50 tuổi, vừa mới bán đi cơ sở kinh doanh của mình là trạm rửa xe buôn bán rất phát đạt. Lúc đó tôi có tầm 1 triệu USD trong tài khoản ngân hàng ,có nhà to, con cái thì học trường tư hết (PV: Ở Mỹ, các trường tư có điều kiện học tập tốt hơn trường công và tất nhiên là cũng có tiền học đắt hơn). Nói chung là cuộc sống tuyệt vời.
Khi đó tôi mới tập trung vào phát triển một mảng kinh doanh khác của mình là buôn bán thiết bị rửa xe. Bỗng nhiên khó khăn ập đến khi mà một nhà sản xuất mà chúng tôi đại diện phân phối bị mất hợp đồng với một khách hàng lớn, qua đó làm hao hụt 1/3 doanh thu của công ty tôi.
Tiếp sau đó là cơn bão Katrina khủng khiếp đi kèm với một vài cơn bão khác ập tới (PV: năm 2005), rồi đến cuộc khủng hoảng kinh tế tài chính năm 2008 xảy đến, khiến công ty tôi khó khăn.
Thời điểm đó, tôi đã bắt đầu ngừng nhận phần lương của mình từ công ty. Thậm chí, tôi còn dùng tiền riêng của mình để cho công ty vay. Tôi đã kiên quyết là mình phải vượt qua khó khăn này bằng được, nên trong những nỗ lực cuối cùng để cứu công ty, tôi thậm chí đã dùng tiền nghỉ hưu của mình để đổ vào công ty với hy vọng xoay chuyển tình thế.
Thế nhưng mọi thứ vô ích. Không lâu sau đó, công ty tôi rút cục cũng phá sản và tôi cũng phá sản, mất khả năng trả tiền thế chấp nhà nữa. Tôi phải bán nhà và đóng cửa công ty. Không lâu sau đó thì tôi chính thức sạt nghiệp, và rồi phải ly thân bà vợ đã 30 năm chung sống. Tôi bị stress nặng nề đến mức tưởng như không chịu nổi. Có lúc tôi đã nghĩ đến việc tự sát.
Điều duy nhất ngăn tôi khỏi ý nghĩ đó là việc chính cha tôi đã tự kết liễu mình đời mình hồi tôi mới 26. Hơn ai hết tôi hiểu một vụ tự sát sẽ để lại nhiều nỗi đau như thế nào cho những người thân ở lại.
Và điều tồi tệ nhất là sự tự tin của một ông chủ lớn bỗng biến mất trong tôi. Thay vào đó chỉ còn là sự trầm cảm khi mà những người "bạn bè" đã biến đi đâu hết rồi.
Từ trước vẫn luôn là ông chủ, nay tôi phải xin đi làm thuê khi tuổi đã xế chiều
Tuy nhiên, thật ấn tượng khi mà những cảm giác kia đã biến mất khá nhanh chóng sau đó. Một đống "bạn bè" đã biến đi khiến tôi chỉ còn lại có 2 người bạn quý là còn ở bên cạnh tôi.
Một người thường qua thăm hỏi tôi và kéo tôi đi chơi trên chiếc xe mô tô của anh để cho tôi quên đi những phiền muộn. Còn người bạn khác thì cho tôi chuyển đến sống trọ cùng anh để bắt đầu tìm kiếm việc làm mới.
Đây quả thực là thời kỳ khó khăn vì từ lúc còn học đại học, tôi đã sở hữu công ty riêng của mình, và từng lọt trong danh sách top những nhà doanh nghiệp trẻ của năm của rồi. Tôi chưa bao giờ phải làm thuê cho ai cả. Giờ đây điều đó đã thay đổi. Thời điểm tệ nhất, tôi đã làm sửa chữa thiết bị trong một bãi xe xây dựng, chắt chiu từng tấm phiếu ăn và sống đơn độc một mình.
Cứ bền bỉ như vậy và mọi việc cũng dần khá lên. Vài năm sau, vợ và tôi quay lại với nhau. Chúng tôi chuyển đến bang Texas, và tôi kiếm được một công việc trong ngành mà mình từng tung hoàng là xây dựng trạm rửa xe.
Bây giờ chúng tôi đã thuê được một căn nhà nhỏ, mới đây cũng mua được một chiếc xe cũ khá tốt. Mọi việc đang trở nên tốt đẹp hơn. Tôi yêu công việc của mình, và mong rằng sẽ có ngày lại được trở về là một ông chủ sở hữu một trạm rửa xe, song song với công việc hiện tại tôi đang làm.
Đối tác làm ăn, bạn bè chỉ ở đó khi vận tốt, quan trọng là phải biết đối mặt với sự thật
Tổng kết lại, có vài điều tôi học được từ chặng đời đầy khó khăn vừa qua của mình:
- Vận tốt, sự sung sướng sẽ không kéo dài; mà vận xấu, sự cơ hàn, nghèo khó cũng như vậy
- Hầu hết những người tự nhận họ là bạn của mình thì chỉ ở đó ngay bên cạnh mình lúc mình có vận tốt mà thôi.
- Đối tác làm ăn, có làm chung đến hàng thập kỉ, trao đổi cho nhau đến hàng tỷ USD đi nữa thì cũng sẽ quay lưng lại khi tiền của mình hết
- Đừng bao giờ bỏ bê chính mình. Thể dục thể thao là cách tốt nhất để xả bớt stress.
- Phải biết đối mặt sự thật. Biết khi nào mình đã thua và phải gương cờ trắng. Nếu thất bại là chuyện sớm muộn thì cứ để cho nó xảy ra, đừng cố dã tràng se cát làm gì.
- KHÔNG BAO GIỜ dùng đến tiền nghỉ hưu của bạn. Tôi cố lấy tiền đó để cứu công ty, để rồi bây giờ 60 tuổi phải làm lại từ đầu.
- Và, đừng bao giờ mất niềm tin vào bản thân
Bình luận về câu chuyện này, người dùng Sarah Madden - một phụ nữ sống tại thủ đô Washington D.C - thể hiện sự khâm phục của mình với người đàn ông 60 tuổi:
"Câu chuyện quá tuyệt vời! Cảm ơn anh vì đã chia sẻ. Tinh thần của anh thật là tuyệt vời, và tuyệt vời không kém là cuộc hôn nhân của anh và người vợ vẫn nguyên vẹn khi khó khăn ập đến. Tôi cũng có gia đình ở vùng bị bão Katrina ập vào hồi năm 2005, trên bờ biển - ở tiểu bang Mississippi và New Orleans. Vì thế, tôi hiểu hơn ai hết cơn bão đã tàn phá khủng khiếp như thế nào".
Quảng Đức, Theo Trí Thức Trẻ
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.