Đã nhiều tháng rồi tôi đắn đo trong việc có nên duy trì tiếp M21love không? Chưa bao giờ tôi lại thấy chán nản và ngột ngạt như bây giờ. Tôi không cam chịu số phận nhưng không có nghĩa là tôi có thể thay đổi tất cả. Và tôi nghĩ bản thân nên làm một cái gì đó hay ít nhất cũng cho bạn bè của M21love một câu trả lời.
Như các bạn cũng đã biết, 2018 đất nước chúng ta dậy sóng với rất nhiều làn sóng biểu tình và những cuộc tranh đấu đề giành quyền được nói và cả chủ quyền đất nước. Đúng vậy, tôi đáng muốn nói đến 2 cái dự luật chết tiệt mà nhà nước CHXH Chủ nghĩa VN sắp ban hành - Luật Đặc Khu và Luật An Ninh Mạng. Lợi ích và tác hại của 2 dự luật này thế nào thì truyền thông, truyền thông MXH đã đề cập không ít. Tôi chưa biết nó tác hại thực tế như thế nào kể từ 1/1/2019 nhưng tôi thấy chắc một điều, M21love đã, đang và còn sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều bởi những "bức tường" mà chính phủ nói chung và cơ quan quản lý Internet nói riêng.
Ai cũng có thể phát biểu một cách dễ dàng rằng: "hãy để mọi thứ theo tự nhiên", nhưng liệu có mấy ai chịu để mọi thứ tự nhiên đến rồi đi, tự sinh tự diệt. Sở dĩ chúng ta dù nghèo hay giàu có, có quyền hay không hoặc sống trong hoàn cảnh sung túc cũng không bao giờ cảm thấy hạnh phúc là bởi trong thâm tâm mỗi người đều có những điều "không cam tâm", bất mãn với số phận và thời cuộc. Vì lẽ đó, chẳng có gì gọi là tự nhiên cả. Tất cả đều có chung một mệnh đề: Nguyên nhân và kết quả, tất cả đều có mẫu số chung là Định luật bảo toàn chuyển hóa năng lượng - nghĩa là mọi thứ không tự nhiên sinh ra cũng không tự nhiên mất đi, nó chỉ chuyển hóa từ hình thức này sang hình thức khác, từ thể chế này sang thể chế khác, từ túi này sang túi khác,...
Tại sao tôi nói M21love bị ảnh hưởng? Phải nói là nghiêm trọng thì đúng hơn. Khi Google bị hạn chế, cũng có nghĩa là các sản phẩm của hãng đều bị ngăn chặn, kiểm duyệt và không ít các điều khoản ràng buộc giữa hãng và Chính phủ VN. Tôi nói thật, tôi không thích mấy cái báo VN, càng không thích đọc mấy cái trang báo mạng phổ biến tại VN. Lý do là bởi chúng chẳng có gì ngoài rác. Có vẻ như rác ngoài đường chúng ta thấy bao nhiêu thì rác trên internet tại VN cũng nhiều bấy nhiêu, thậm chí còn nhiều hơn. Vì sao? Tôi khẳng định đó là kết quả của giáo dục, của ý thức hệ. Bạn dễ dàng nhận thấy không ít người ăn mặc đẹp đẽ, đi xe sang nhưng vô tư vất rác bất kỳ đâu có thể. Họ chỉ đóng "tuồng" để "thể hiện" hay giữ sĩ diện ở những nơi người ta biết họ, gia đình họ sống. Khi bản thân họ không ý thức được việc "xả rác" thì cái nền giáo dục này cũng đào tạo những kỹ sư, lập trình viên mang cái ý thức xả rác ấy lên mạng. Tôi ghét "Rác". Tôi càng không muốn sáng dậy mở mắt ra là "cái cửa sổ tâm hồn" của tôi toàn rác.
Khi một xã hội đặt năng vấn đề ngoại hình, sĩ diện hay lợi ích lên trên tất cả... thì nền tảng xã hội ấy bị bôi nhơ nhuốc bởi những thứ rác rưởi. Những giá trị cơ bản lu mờ và bị lãng quên. Hãy nhìn vào nhóm Đẳng viên. Họ trước đến nay đều lấy triết Mác và Tư tưởng HCM để làm giáo điều và khuyến khích noi theo. Nhưng đến bây giờ, khi các vụ án được phanh phui, hàng loạt quan chức đeo cùm thì mới lòi ra vô số vấn đề. Nếu họ "tử tế" thì tại sao 40 năm trôi qua, họ vẫn một lòng ca bài ca "làm trong sạch đảng" này kia... Tư cách không có thì nói ai nghe...
Mỗi người viết đều mong muốn viết được một cái gì đó hay, có ích và được nhiều người quan tâm. Nhưng thói đời lại trêu đùa, độc giả bây giờ họ thích đọc tin giật gân, thích nhìn vào những đường cong hay khe hở của các cô gái,.. Có Cầu ắt phải có Cung. Các bản tin cũng vì thế mà rầm rộ mọc ra, các kênh Youtube cũng sôi nổi với các đề tài kệch cỡm. Hãy nhìn vào cái top thịnh hành Youtube... nói thật, chẳng cái Video nào đáng để tôi xem. Nghệ sĩ bây giờ họ chẳng coi khán giả ra cái gì cả. Những kịch bản hài chửi bới, cãi vã, hay ngồi đàm tiếu với nhau trở thành đề tài nóng nhan nhản xuất hiện trên sóng truyền hình với tần suất cao. Xin hỏi, có mấy ai thích xem? nhưng nếu không xem thì biết tìm cái gì xem? Sáng tạo ư? rẻ rách thì đúng hơn. Trước thực trạng cả thực lẫn ảo, tôi quan ngại và cũng kịch liệt lên án những trào lưu kiếm ăn rẻ tiền này. Và đó là lý do tại sao tôi gọi họ là đám truyền thông khốn nạn. Bởi họ góp phần không nhỏ trong việc hủy hoại biết bao giá trị của xã hội, của những gì thuộc về bản chất chân - thiện - mỹ của mỗi người. Thêm vào đó, bằng việc hạn chế và ngăn chặn Blogger... M21love gần như không có độc giả. Trong khi, Blogger hiện tại đang là phương tiện chính để rất nhiều vấn đề được đưa ra ánh sáng, được đưa lên bàn cân. Blogger còn lại đều là những người tâm huyết giống như tôi. Họ không mạnh về sử dụng máy tính, nhưng họ có tư duy và chỉ biết biểu đạt qua hình thức duy nhất là Viết.
Nói thật, giờ không viết tôi cũng chẳng biết làm gì. Bao lâu tôi không viết thì bấy lâu chẳng vui vẻ gì. Dường như cuộc sống thiếu vắng một điều gì đó quan trọng lắm. Thế nên, dù không thường xuyên, nhưng tôi muốn tiếp tục. Vẫn trung thành với lý tưởng, làm cho xung quanh mình trở nên tốt đẹp hơn từ những suy nghĩ nhỏ bé nhất.
Nhân dịp mùa Christmas lại về, thân chúc bạn và gia đình luôn dồi dào sức khỏe, vui vẻ và khang an.
Như các bạn cũng đã biết, 2018 đất nước chúng ta dậy sóng với rất nhiều làn sóng biểu tình và những cuộc tranh đấu đề giành quyền được nói và cả chủ quyền đất nước. Đúng vậy, tôi đáng muốn nói đến 2 cái dự luật chết tiệt mà nhà nước CHXH Chủ nghĩa VN sắp ban hành - Luật Đặc Khu và Luật An Ninh Mạng. Lợi ích và tác hại của 2 dự luật này thế nào thì truyền thông, truyền thông MXH đã đề cập không ít. Tôi chưa biết nó tác hại thực tế như thế nào kể từ 1/1/2019 nhưng tôi thấy chắc một điều, M21love đã, đang và còn sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều bởi những "bức tường" mà chính phủ nói chung và cơ quan quản lý Internet nói riêng.
Ai cũng có thể phát biểu một cách dễ dàng rằng: "hãy để mọi thứ theo tự nhiên", nhưng liệu có mấy ai chịu để mọi thứ tự nhiên đến rồi đi, tự sinh tự diệt. Sở dĩ chúng ta dù nghèo hay giàu có, có quyền hay không hoặc sống trong hoàn cảnh sung túc cũng không bao giờ cảm thấy hạnh phúc là bởi trong thâm tâm mỗi người đều có những điều "không cam tâm", bất mãn với số phận và thời cuộc. Vì lẽ đó, chẳng có gì gọi là tự nhiên cả. Tất cả đều có chung một mệnh đề: Nguyên nhân và kết quả, tất cả đều có mẫu số chung là Định luật bảo toàn chuyển hóa năng lượng - nghĩa là mọi thứ không tự nhiên sinh ra cũng không tự nhiên mất đi, nó chỉ chuyển hóa từ hình thức này sang hình thức khác, từ thể chế này sang thể chế khác, từ túi này sang túi khác,...
Tại sao tôi nói M21love bị ảnh hưởng? Phải nói là nghiêm trọng thì đúng hơn. Khi Google bị hạn chế, cũng có nghĩa là các sản phẩm của hãng đều bị ngăn chặn, kiểm duyệt và không ít các điều khoản ràng buộc giữa hãng và Chính phủ VN. Tôi nói thật, tôi không thích mấy cái báo VN, càng không thích đọc mấy cái trang báo mạng phổ biến tại VN. Lý do là bởi chúng chẳng có gì ngoài rác. Có vẻ như rác ngoài đường chúng ta thấy bao nhiêu thì rác trên internet tại VN cũng nhiều bấy nhiêu, thậm chí còn nhiều hơn. Vì sao? Tôi khẳng định đó là kết quả của giáo dục, của ý thức hệ. Bạn dễ dàng nhận thấy không ít người ăn mặc đẹp đẽ, đi xe sang nhưng vô tư vất rác bất kỳ đâu có thể. Họ chỉ đóng "tuồng" để "thể hiện" hay giữ sĩ diện ở những nơi người ta biết họ, gia đình họ sống. Khi bản thân họ không ý thức được việc "xả rác" thì cái nền giáo dục này cũng đào tạo những kỹ sư, lập trình viên mang cái ý thức xả rác ấy lên mạng. Tôi ghét "Rác". Tôi càng không muốn sáng dậy mở mắt ra là "cái cửa sổ tâm hồn" của tôi toàn rác.
Khi một xã hội đặt năng vấn đề ngoại hình, sĩ diện hay lợi ích lên trên tất cả... thì nền tảng xã hội ấy bị bôi nhơ nhuốc bởi những thứ rác rưởi. Những giá trị cơ bản lu mờ và bị lãng quên. Hãy nhìn vào nhóm Đẳng viên. Họ trước đến nay đều lấy triết Mác và Tư tưởng HCM để làm giáo điều và khuyến khích noi theo. Nhưng đến bây giờ, khi các vụ án được phanh phui, hàng loạt quan chức đeo cùm thì mới lòi ra vô số vấn đề. Nếu họ "tử tế" thì tại sao 40 năm trôi qua, họ vẫn một lòng ca bài ca "làm trong sạch đảng" này kia... Tư cách không có thì nói ai nghe...
Mỗi người viết đều mong muốn viết được một cái gì đó hay, có ích và được nhiều người quan tâm. Nhưng thói đời lại trêu đùa, độc giả bây giờ họ thích đọc tin giật gân, thích nhìn vào những đường cong hay khe hở của các cô gái,.. Có Cầu ắt phải có Cung. Các bản tin cũng vì thế mà rầm rộ mọc ra, các kênh Youtube cũng sôi nổi với các đề tài kệch cỡm. Hãy nhìn vào cái top thịnh hành Youtube... nói thật, chẳng cái Video nào đáng để tôi xem. Nghệ sĩ bây giờ họ chẳng coi khán giả ra cái gì cả. Những kịch bản hài chửi bới, cãi vã, hay ngồi đàm tiếu với nhau trở thành đề tài nóng nhan nhản xuất hiện trên sóng truyền hình với tần suất cao. Xin hỏi, có mấy ai thích xem? nhưng nếu không xem thì biết tìm cái gì xem? Sáng tạo ư? rẻ rách thì đúng hơn. Trước thực trạng cả thực lẫn ảo, tôi quan ngại và cũng kịch liệt lên án những trào lưu kiếm ăn rẻ tiền này. Và đó là lý do tại sao tôi gọi họ là đám truyền thông khốn nạn. Bởi họ góp phần không nhỏ trong việc hủy hoại biết bao giá trị của xã hội, của những gì thuộc về bản chất chân - thiện - mỹ của mỗi người. Thêm vào đó, bằng việc hạn chế và ngăn chặn Blogger... M21love gần như không có độc giả. Trong khi, Blogger hiện tại đang là phương tiện chính để rất nhiều vấn đề được đưa ra ánh sáng, được đưa lên bàn cân. Blogger còn lại đều là những người tâm huyết giống như tôi. Họ không mạnh về sử dụng máy tính, nhưng họ có tư duy và chỉ biết biểu đạt qua hình thức duy nhất là Viết.
Nói thật, giờ không viết tôi cũng chẳng biết làm gì. Bao lâu tôi không viết thì bấy lâu chẳng vui vẻ gì. Dường như cuộc sống thiếu vắng một điều gì đó quan trọng lắm. Thế nên, dù không thường xuyên, nhưng tôi muốn tiếp tục. Vẫn trung thành với lý tưởng, làm cho xung quanh mình trở nên tốt đẹp hơn từ những suy nghĩ nhỏ bé nhất.
Nhân dịp mùa Christmas lại về, thân chúc bạn và gia đình luôn dồi dào sức khỏe, vui vẻ và khang an.
Xin chào, mình tình cờ tìm đươc blog này.
Trả lờiXóaMình rất thích các bài viết ở đây, mặc dù mình chỉ mới đọc qua 2,3 bài thôi.
Mình đã đọc ngay bài viết về Vụ cháy nhà thời Đức bà Paris, mặc dù đã đọc qua các báo tiếng anh, mình vẫn rất thích bài viết của Blog.
Mình rất đồng cảm với đoạn a/c viết về truyền thông, những điều đang thịnh hành trên internet, đó chính xác là cảm giác của mình luôn. Mình luôn chán ghét những gì được truyền thông dung làm tâm điểm như hãm hiếp, giết người, thô tục, ngoại hình sexy, và tôn vinh vật chat.
Cảm ơn a/c đã viết trang blog này nhé.
Cảm ơn bạn vì sự yêu thích và nhiều khích lệ.
XóaTrước lúc mình quay về đây, mình nghĩ rằng: Bạn không duy trì Bloger này nữa...nhưng mà mình vẫn tin rằng: VẪN NHƯ XƯA.../HÌ HÌ...Bạn đang làm những gì trái tim mách bão đấy chứ! Vui quá! à mà! Đừng nhìn vào mặt trái của xã hội rồi buồn thiu buồn nghĩu nha!
Trả lờiXóaChào bạn hiền! rất vui khi gặp lại Trang. Chúc bạn và gia đình luôn tràn ngập niềm vui và năng lượng sống.
Xóa