Type Here to Get Search Results !

Mưa nước mắt - Hong Jin Young | Cảm nhận bài hát

C

hỉ có thể nói là tôi thích và yêu bài hát này ngay từ những nốt nhạc đầu tiên. Dường như có điều gì đó vượt qua rào cản của ngôn ngữ mà chạm vào nơi sâu thẳm nhất của trái tim. Tôi vẫn thế, trên chiếc ghế đã cũ kỹ, lấm tấm chút bụi, trở về sau một ngày làm việc mệt nhọc, mở bài hát nhẹ nhàng và tận hưởng nó như lần cuối cùng.

Bài hát này có hai phiên bản mà tôi đều thích, mỗi người một vẻ, và câu chuyện của hai người đều giống chuyện của tôi. Thế nên khi tôi tìm hiểu về ca từ của bài hát, nó càng ghi khắc đậm nét vào lòng tôi. Với bản gốc của Hong Jin Young, cô cho biết đó là lời cảm ơn cô dành cho khán giả đã ủng hộ và đồng hành với mình sau hơn 10 năm ca hát. Còn với bản của cậu bé Jeong Dongwon, lại là những gì cậu dành cho người cha của mình, điều không may là ông mất khi cùng con trai đi tham gia dự thi một chương trình truyền hình.

Riêng tôi, tôi ước mình có thể diễn giải bài hát này theo cách của mình, bằng chính câu chuyện của mình. Nhưng trước hết, tôi muốn viết vài dòng cảm nhận của mình cho bài hát này.
Khi người ta thấy cõi lòng phiền muộn
Chỉ muốn buông lơi, chỉ muốn yếu mềm
Và cơn mưa không rơi từ phía trên
Nó cứ điềm nhiên chảy từ khóe mắt.
Mưa với hầu hết mọi người là điều bình thường của tạo hóa. Nó trở nên đẹp bởi bao con người vì nó mà có những câu chuyện không sao tả hết bằng lời. Chỉ biết mưa là những trải nghiệm, kỉ niệm khó phai nhạt, là làn nước mát lành tắm gội tâm hồn sau bao ngày oằn mình chịu đựng cái nắng oi nồng. Và cũng có một thứ mưa khắc cốt ghi tâm trong ai đó, dưới những cơn mưa, họ được trút bao nỗi niềm, ẫm ức bấy lâu kìm nén. Người ta gọi đó là mưa nước mắt.

Bạn đã bao giờ đắm mình trong mưa nước mắt hay chưa? Tôi thì có, thậm chí là rất nhiều. Tôi kể bạn nghe...

Lần đầu tiên có lẽ là khi ba tôi đột ngột qua đời. Cái ngày ấy tôi mới bước sang tuổi thứ 7. Trong một buổi chiều ảm đạm, những cơn mưa càng làm con người ta sống trong sự cô đơn, tuyệt vọng khi hay tin người thân mình không còn nữa. Có lẽ trong đời mình, đó là tiếng sét khủng khiếp nhất mà một cậu bé như tôi phải đón nhận. Thật khó để có thể chấp nhận! Khoảng thời gian sau đó thật khó khăn, tôi bị trầm cảm, khóc cười lẫn lộn và cũng có thể cái buồn trong mắt tôi cũng từ ấy theo tôi cùng năm tháng. Cũng từ đó, tôi không thích ai đó nhắc đến cha tôi, vì tôi biết mình có thể vỡ òa bất cứ lúc nào khi nhắc đến. Vì quá nhỏ nên tôi không được hưởng nhiều tình cảm mà cha dành cho mình. Tôi bù đắp cho sự thiếu thốn đó bằng những câu chuyện, các bộ phim nói về người cha. Có lẽ, khi tôi kiếm tìm và khắc họa hình ảnh của cha mình, cũng là lúc tôi đang định hình hình ảnh người cha mà tôi sau này muốn trở thành. Và giờ khi tôi là cha của những đứa trẻ, ký ức về cha tôi lại ẩn hiện, bức tranh về người cha bao năm tôi tích góp nay có cơ hội để thể hiện. Nhưng thật khó làm sao!

Lần thứ hai là năm đất nước trải qua đợt lũ lịch sử năm 1997. Mưa nhiều và rất to, mưa dai dẳng và không ngớt; mưa đến mức ở một miền cao như chỗ tôi cũng phải huy động đến cano để cứu hộ, di chuyển người và của. Khi ấy, tôi cũng vẫn chỉ là cậu bé. Khó khăn lắm 5 mẹ con chúng tôi mới ổn định được một chút sau cái ngày ba tôi mất, ấy thế mà lần nữa ông trời lại cuốn phăng đi tất cả. Tôi tự hỏi, còn điều gì trên đời ông trời muốn lấy đi ở tôi và gia đình. Tôi lại đứng giữa đất trời mà ngước lên, nước mắt cứ thế tuôn trào trong sự bất lực tột cùng. Cũng từ đó, tôi biết oán, biết hờn và biết giận. Những tiếng sấm chớp khi ấy càng làm tôi vỡ òa và gia tăng cơn hờn giận với tất cả những bất công, oan nghiệt mà thượng đế đã ưu ái ban tặng.

Đến lần thứ ba, tôi bị đổ oan với tội ăn cắp hai mươi nghìn đồng. 20 nghìn thời gian ấy lớn lắm, nó bằng với số tiền mẹ tôi mua gạo cho gia đình ăn được cả tuần. Một bạn trong lớp nói với cô giáo mất 20 nghìn, sau một hồi hỏi han và đe dọa, cô quyết tâm tìm cho ra thủ phạm bằng việc khám xét. Khi phát hiện trong túi tôi có 20 nghìn, cô quả quyết cho rằng tôi lấy trộm của bạn đó. Dù tôi có giải thích thế nào, thanh minh rằng đó là số tiền mẹ đưa tôi trên đường về đong gạo, cô vẫn quả quyết là tôi ăn cắp. Cô phạt tôi đứng giữa sân trường. Cái sân trường so với một đứa học sinh tiểu học như tôi nó quả là rộng lớn. Khác với ngày thường, chỉ có một mình tôi đứng giữa sân trường với đầy oán hờn và căm phẫn. Tôi lại ngửa mặt lên trời mà nhìn, mà trút oán giận. Rồi cơn mưa rào chợt đến, tôi chết lặng trong cơn mưa ấy mặc cho bao ánh mắt từ khắp các cửa sổ đang ngó ra nhìn. Trong lòng tôi khi ấy đã nguội tắt hẳn hình bóng của những người thầy người cô đáng kính ngày nào. Tôi tự hỏi, sao không ai tin tôi? Sự mặc cảm và thù ghét cũng từ ấy lớn lên cùng tôi.

Lần thứ tư là những ngày tháng tôi chập chững vào đời. Thời điểm đó có quá nhiều vấn đề với một chàng trai chân ướt chân ráo đặt chân đến đất Sài Gòn. Bao thứ phải lo, đối diện với nhiều kiểu người, hết lần này đến lần khác bị lừa, công việc áp lực,... đã bào mòn sức trẻ và cái nhìn của tôi về thế giới loài người. Nó không hay như bao trang sách tôi đã đọc, cũng không chan chứa tình người như những gì sách đạo đức hằng dạy bảo. Tôi nhận ra, người càng nói lời đạo nghĩa nhiều bao nhiêu thì sự giả tạo của họ cũng nhiều bấy nhiêu. Thứ tôi thấy chỉ là một xã hội xô bồ với những con người tất bật hơn thua với nhau từng chút một. Tôi có cảm giác như mình bị phân biệt đối xử, có lẽ con chó họ ôm ấp còn có giá trị hơn một con người bằng xương bằng thịt đối diện với họ và nói với họ bằng thứ ngôn ngữ họ trao đổi với nhau. Đó là những ngày tháng tôi vất va vất vưởng lang thang nơi đầu đường xó chợ, hầm cầu. Và một trong những cơn mưa chiều nơi phố thị phồn hoa ấy, tôi lại trải lòng mình cùng nước mắt, xót xa cho phận bạc kiếp bèo trôi của mình. Để rồi đêm về, tôi lên xe máy chạy một mạch về trước mộ ba tôi mà vỡ òa bao xúc cảm vốn đã bị chèn nén bấy lâu.

Sau ngày ấy, tôi tự nhủ mình phải đứng vững trên đôi chân của mình và bước đi kiên vững. Bớt sách vở đi mà dấn thân vào đời trải nghiệm, rút kinh nghiệm. Đó là thời điểm câu Slogan: "Mỗi nẻo đường ghi dấu chân qua" ra đời. Những ngày tháng sau đó tôi dần quen với nếp sống người sở tại, cũng dần quen và biết cách ăn ở sao cho "xứng" với những người ngang qua đời mình. Tôi chẳng còn ngây thơ và khờ dại và bị coi khinh như đã từng. Những trận mưa nước mắt cũng dần ít đi, thậm chí bao lâu rồi nó không đến tôi cũng không nhớ rõ. Cho đến khi lần thứ 5 xuất hiện.

Lần thứ 5 đó là khi con gái tôi bị ốm. Nó mới chỉ hơn 8 tháng tuổi. Nhìn con từng cơn tím tái, lòng tôi đau quặn như ai đó dùng sợi dây ra sức kéo rút. Lồng ngực tôi như muốn nổ tung. Nước mắt tôi chảy tràn trên má lúc nào tôi cũng chẳng hay. Chỉ biết những ngày tháng đó tôi không muốn nhớ đến, càng không muốn nhắc đến chút nào. Sau một vài tuần điều trị, thấy con khỏe lại chơi vui, bao tia hy vọng lại được thắp lên trong lòng người làm cha.

Một năm sau đó, bé lại từng cơn co giật, đi kèm tình trạng tím tái năm nào, tôi thấp thoảng lo âu cho sinh mệnh con mình. Sau khi đưa con nhập viện, tôi tạt qua nhà cách đó không xa. Đoạn đường chỉ có ba bốn kilomet nhưng với tôi, đó là đoạn đường xa nhất mà tôi từng đi. Tôi vẫn ngước lên trời mà hỏi tại sao. Không có câu trả lời nào đáp ứng cho tôi. Những cơn mưa đến thật đáng ghét, nước mắt tôi giàn dụa như trút bao phẫn uất với cái số phận lắm thử thách chông gai của mình. Khi ấy tôi chỉ biết mặc cho những hàng lệ tuôn trào, cố gắng đi nốt đoạn đường phải đi. Đến lúc ấy tôi mới thấm nhuần thứ gọi là học cách chấp nhận và buông tay. Tôi phó mặc sinh mạng con gái mình cho số phận của nó và chấp nhận đón nhận những gì xấu nhất sẽ đến. Thật may, bé con của tôi sớm khỏe lại và lớn lên bình thường như bao đứa trẻ khác. Với người làm cha mẹ, hạnh phúc nào bằng mỗi sớm mai thức giấc lại thấy con mình an lành và lớn dần lên dưới ánh mặt trời.


Một người nói với tôi rằng, tôi có đôi mắt u buồn. Tôi nghĩ họ không sai. Bởi từ khi chào đời, tôi có mấy quãng thời gian để vui. Những gì cuộc đời tôi nếm trải, những thăng trầm cứ đến rồi đi như bữa cơm thường nhật; chúng như những con sói ngày đêm rình rập để vồ vập lấy tôi, còn tôi như một chú thỏ béo bở thơ ngây từ lâu chúng thèm khát. Chính vì sống trong tình trạng luôn bị đe dọa như vậy nên tôi chẳng có lựa chọn nào khác ngoài việc...chạy. Hướng về phía trước và chạy hết sức, không cho phép ngoảnh đầu lại. Thêm vào đó, cốt cách mỗi người sinh ra đã định sẵn, đâu ai có quyền chọn lựa dung nhan cho mình. Tôi cũng không ngoại lệ.

  • Khi một đứa trẻ lớn lên với những mất mát và bất công, ánh mắt của đứa trẻ ấy liệu có còn trong sáng và nhìn đời cách hồn nhiên?
  • Khi một chàng trai bước vào đời với sự khinh miệt, coi thường với đầy rẫy những cạm bẫy trái ngang, liệu chàng trai ấy có phải thay đổi cách nhìn về con người và thế giới quan mà anh ta gặp phải?
  • Khi một người đàn ông cùng với gia đình bé nhỏ của mình liên tục gặp những phong ba, đe dọa bởi sự mất mát thì liệu người đàn ông ấy có còn ánh nhìn lạc quan đầy hy vọng về một tương lai sáng ngời đầy hưa hẹn hay không?

Tất cả những gì hình thành nên người đàn ông trưởng thành ấy đã tôi rèn con người lẫn ý chí sắt đá, không chịu thỏa hiệp với số phận, quyết đạt thành mọi thứ với sự tự cường cao độ, với đôi tay chai sần cùng làn da cháy xạm; duy chỉ có đôi mắt ấy với bao lần mưa nước mắt dường như đã cạn kiệt, nét đượm buồn cũng chẳng thể nào che giấu. Họ nói đôi mắt tôi buồn là không sai, nhưng chưa đủ. Vì sau đôi mắt buồn ấy là những câu chuyện, là một mảnh đời và sự ấm áp đầy tình cảm.

Mỗi người có một số phận, có trách thiên địa nào có ích gì. So với nhiều người, có thể tôi vẫn còn may mắn hơn rất nhiều. Sinh-Lão-Bệnh-Tử là điều không thể tránh. Có người đến sớm, trải nghiệm sớm và cũng có thể đến muộn với một số người. Chúng ta khác nhau cũng bởi cách chúng ta đối diện và quyết định lối đi riêng cho mình. Tôi sẽ ngừng thôi than vãn, cũng thôi đổ thừa này nọ mà học cách chấp nhận những ngang trái, được-mất đến và đi trong đời. Tuy vậy, vẫn phải cảm ơn những cơn mưa nước mắt đã giúp tôi lớn lên, cùng tôi chia sẻ và giải tỏa những lần phẫn uất đến tột cùng.

Có những cơn mưa ...
không rơi trên mặt đất
Nó rơi trên khóe mắt một con người
Ướt cả khoảng trời trống vắng, đơn côi
Cơn mưa ấy không lời và lặng lẽ.

Đăng nhận xét

1 Nhận xét
Spam, Comment bao gồm link quảng cáo và thiếu văn hóa sẽ bị xóa bởi người kiểm duyệt.
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.