Type Here to Get Search Results !

Nếu kiếp này đã lỡ - Hoàng Y Nhung | Cảm nhận bài hát

C

ó những bài ca ru hồn ta trong gió. Có những bài ca đưa ta đến những bến bờ xúc cảm. Và cũng có những bài ca phải nghe vì vẻ đẹp của nó. Khi nghe xong bài Nếu kiếp này đã lỡ, tôi chợt nhận ra đâu đó còn những bài ca khiến người ta gặm nhấm tâm tư phiền muộn theo ngày tháng.

Buồn là tâm trạng sau khi nghe bài hát này. Buồn cho kiếp người của nhân vật với những tháng ngày "lỡ hẹn" với duyên phận; có duyên nhưng không phận; có tình nhưng đành lỡ làng với trái ngang của trò đùa số phận. Nhân vật đó có thể là bạn, cũng có thể là tôi - những người đang vương vấn long đong chốn tình trường.


Ai cũng muốn mình gặp "ý chung nhân" của mình. Nhưng gặp rồi lại "tỉnh mộng", chưa hài lòng với người đến trước, mong chờ người nào đó đến sau "gõ cửa trái tim" thêm lần nữa. Một ngày đẹp trời, trong một khoảnh khắc người tâm đầu ý hợp xuất hiện, sẽ phải làm gì với những gì dang dở đương mang? Có lẽ bài hát Nếu kiếp này đã lỡ ra đời trong bối cảnh như vậy.

Chỉ có là người trong cuộc thì mới thấu hiểu câu chuyện này. Là đúng hay sai thì còn tùy vào góc độ nhìn nhận. Yêu một người có phải là sai? Là sự tham lam, ích kỷ hay trò đùa của số phận? Hai chữ Duyên-Phận chưa lúc nào bị phân định cách rạch ròi đến thế. Người hữu tình gặp nhau bởi duyên, nhưng xa cách lại bởi phận. Không trách duyên-phận ngắn ngủi, chỉ trách tình không sâu. Còn nỗi buồn nào cho bằng hai người yêu nhau thiết tha nhưng không thể đến được với nhau? Đặc biệt là khi mỗi người đã và đang sánh đôi với người đến trước. Là trách sự gặp gỡ muộn màng hay trách những trái ngang của bến tình đưa đẩy. Với tình duyên, thời gian quả là khắc nghiệt, thách thức quá lớn so với trái tim bé nhỏ và sự kiên nhẫn của con người. Một con thuyền lênh đênh giữa dòng khơi biển lớn, may mắn cập được bến bờ nhưng nào biết đục hay trong, là may hay rủi, là họa hay là phúc. Ván đã đóng thuyền là một chuyện, nhưng tấm ván đó không tốt thì liệu có nên thay? Thượng đế luôn hào phóng cho con người lựa chọn, nhưng đáp án để lựa chọn lại không nhiều.

Câu chuyện "yêu một người, phải sống bên một người, đau xót cho em cuộc đời ơi" vẫn đâu đó hiện hữu xung quanh mỗi chúng ta. Khi ta gặp và yêu một người, ta ngỡ như người ấy là tất cả, là người cuối cùng và thôi thiết tha tìm tình nhân mới. Chiếc nhẫn trao đi, hôn nhân là khởi đầu cho một cuộc sống mới. Rồi từng đứa con chào đời, đứa thứ nhất rồi lại đứa thứ hai, ta yên ổn và cho là như vậy là đủ. Nhưng cho đến một ngày, một người xuất hiện và cuốn phăng tâm trí ta đi, gieo vào lòng cơn mê tình bất tận, ta lại băn khoăn tự hỏi: liệu đây có phải người cuối cùng?. Thật khó để có thể trả lời, lý trí bảo rằng phía sau là gia đình, là vợ và những đứa con thơ. Song phía trước cũng chẳng kém thu hút với những chân trời rộng mở, niềm nở chào đón ta bước tiếp. Dù giới tính bạn là gì thì khó mà cưỡng lại sự thu hút của sự khám phá, phiêu lưu và chinh phục.

Viết tới đây tôi chợt nhớ đến câu: "Hồn lỡ sa vào đôi mắt em". Cứ như lưới tình đã được giăng sẵn, ta càng chống cự tìm cách thoát ra thì cái lưới ấy lại càng siết chặt hơn khiến ta chẳng thể nào thở nổi. Ta như bị thôi miên trong giấc mơ dài những tháng ngày đầy nắng và ánh sáng của tình yêu. Có lẽ cuộc đời ta chưa bao giờ cảm thấy hào hứng và tràn trề tự tin, say mê đến thế. Ta cứ lao vào cuộc tình như con thiêu thân, bất chấp tất cả để được bên cạnh người tình mới. Ta quả quyết đó mới chính là ý chung nhân, là tình yêu đích thực bấy lâu mình kiếm tìm. Đời có bao năm, vì sao không sống cho thỏa chí tang bồng?

Xuất phát điểm của mỗi người, tình trạng của đối phương, là đúng hay là sai, hậu quả sẽ thế nào,... lẽ nào không tường không tỏ. Lý giải là con tim quá yếu mềm không thể ngăn cản cơn lũ cảm tình kia. Và cứ thế ta quấn vào nhau như hai mảnh ghép từ lâu mỗi bên còn thiếu.

Thực sự khi nghe đi nghe lại bài hát này, trong lòng tôi cảm thấy lạ lắm. Mới một vài lần nghe thì thấy buồn. Buồn cho câu chuyện của nhân vật, đâu đó cũng dính tới mình chút xíu cũng thấy đồng cảm. Nhưng càng nghe, lặp lại càng nhiều thì trong lòng tôi lại thấy trống rỗng. Tôi cũng không hiểu vì sao? Là những mâu thuẫn nội tại hay ta đang đấu tranh giữa con tim và lý trí để có một tình yêu trọn vẹn hơn? Liệu ta nên bước tiếp hay dừng lại mặc cho những dang dở khiến ta sầu đau, nuối tiếc trong những ngày tháng còn lại? Hoặc là cho rằng đó chỉ là một giây phút bồng bột, một mối duyên thoáng qua như làn gió, và có thể sau đó biết đâu một mối duyên khác sau đó vẫn đang đón chờ ta?,... Rốt cuộc, tính thủy chung của ta là gì và đặt nơi nào cho phải? Chung thủy với một người hay chung thủy với bản tính, sự hèn mọn và ích kỷ? Trách nhiệm cũng là dấu hỏi lớn quan trọng chẳng thể nào bỏ qua.

Cho đến lúc này, tôi cũng không biết mình đang viết về bài hát hay viết cho câu chuyện của mình. Tôi và em, như mưa và gió, một kiếp người liệu có ngày sánh bước trên những lối đi quen. Người ta nói thời gian là phương thuốc chữa lành các vết thương, cũng là cách để cho ai đó có thể quên đi những sầu khổ. Tôi lại thấy là không hẳn. Có những vết thương lòng ngày càng trầm trọng hơn theo năm tháng, và cũng có những vết sẹo theo ta đến hết cuộc đời. Có chăng, thời gian cho ta thêm thì giờ để trải nghiệm và nhìn thấu một số sự tình mà có thể hiện tại ta chưa rõ.

Trong cái nhịp sống xô bồ vội vã, ta không thể nghĩ được nhiều, thậm chí chưa kịp nghĩ chúng đã cuốn phăng ta đi vào một vòng xoáy nào đó với quỹ đạo chẳng thể ngờ. Tình người và tình yêu lóe lên như một điều gì đó xa xỉ. Người ngay hay kẻ gian trá nào có công thức để định phân cách rạch ròi. Mọi người dễ dàng bị dối gạt bởi những thứ xa hoa phù phiếm, là tình thật hay giả ý liệu ai hay? Khi trái tim ta còn nhịp, cảm xúc còn biết rung động cũng có nghĩa là trong thâm tâm ta còn chút tình yêu và tình người. Ta thật tâm nhưng thói đời nào có chỗ dung nạp điều đó. Ta nói lời thật nhưng có mấy ai thích nghe. Ý chung nhân là người mang đến cho ta cảm giác bớt phải nghĩ phải suy, bớt căng não ra mà phân định mọi thứ, bớt nghĩ nhiều khi mọi chuyện chỉ dừng ở sự nghĩ suy hay e ngại. Và hơn cả là sự can đảm dám đương đầu cho dù là với cả thế giới, và sống một lần cho thỏa với kiếp người ngắn ngủi.

Đời người suy cho cùng cũng chỉ như một đóa hoa, có lúc vừa hé nụ, có lúc lại bung ra khoe sắc rực rỡ dưới ánh mặt trời, và rồi cũng có ngày héo tàn rồi rơi rụng buông mình theo làn gió hay thả mình buông lơi lạc trôi đến những bến bờ vô định. Là cánh hoa, ta mong manh trước gió; là đốm lửa, ta sớm rồi cũng sẽ lụi tàn. Là con người, điều khó khăn nhất có lẽ là "sống là chính mình".

Lời bài hát Nếu Kiếp Này Đã Lỡ

Em một người con gái đã có lắm những chuyện tình buồn
Cũng từng mang lưu luyến nhưng đã qua đi thời hẹn ước
Biết rằng cuộc đời sẽ không có đâu chuyện tình sắt son
Nhưng nào ngờ anh đến, khiến con tim giá lạnh rung động

Anh là một nam nhân có đôi mắt ưu tư thật buồn
Như chuyện tình em kể, khi anh đã có người ước thề
Em lòng mang đau đớn khi đến sau một người đáng yêu
Không thể buông tay anh, cũng không thể cho nhau danh phận

Khi yêu anh em biết đã đi sai đường nhầm lối
Nhưng tại vì lý trí không thể ngăn con tim yếu mềm
Ta yêu nhau đến thế, cớ sao duyên lỡ làng
Càng bận lòng vì nhau trái tim lại càng đau
Trao anh bao thương nhớ, thế nhưng em nào dám nói
Anh còn người đến trước phải trao bao câu ước hẹn
Thôi đành lòng em đi để anh yên vui với người
Nếu kiếp này đã lỡ em sẽ chờ người ở kiếp sau.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét
Spam, Comment bao gồm link quảng cáo và thiếu văn hóa sẽ bị xóa bởi người kiểm duyệt.
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.