Giọt rơi hơi bị trong veo
Mắt đi hơi bị vòng vèo lôi thôi
Chân mây hơi bị cuối trời
Em hơi bị đẹp anh hơi bị nhàu.
Không biết sẽ kể bao nhiêu nữa mới hết những câu chuyện về mưa...
Nhưng tôi vẫn muốn kể. Thêm một câu chuyện nữa thôi. Bởi bấy nhiêu tôi biết, hãy cứ nghĩ là đủ. Và nếu một ngày kia tôi có thay đổi. Hãy nhớ câu chuyện của ngày hôm nay. Để tìm thấy mình trong đó không? Và tôi nữa...
Mưa cất tiếng hát đầu tiên mà như đã muốn người ta quên đi chính mưa rồi. Vì mưa đêm... Khúc hát ru lách tách dường như đã tìm thấy màn đêm để giấu đi một điều. Rằng mưa vụng về và tẻ nhạt lắm...
Mùa Hè mới là mùa của mưa. Chẳng lạ gì nếu giấc ngủ đêm bị đánh thức vì mưa đến. Bởi sớm mai là chỗ của nắng vàng.
Mà cũng thật trùng hợp. Những cơn mưa Hè vẫn viết vào kỉ niệm của người ta những trang thật đẹp, thật lãng mạn và đáng nhớ biết nhường nào. Nhưng người ta chẳng thể phủ nhận một điều, những ấn tượng ban đầu bao giờ chẳng đẹp. Hạnh phúc thực sự mới là mãi mãi và người ta sẽ chóng quên đi làn mưa như chính sự Bất Chợt và Thoáng Qua của nó.
Mưa là một màu trắng xóa, trong trẻo và vô tư. Mưa chợt đến rồi chợt đi không dấu vết. Đó là mưa rào. Hồn nhiên chân thành, chẳng giấu giếm. Như nỗi lòng trút xuống vội vã không ngập ngừng, vì mưa cũng sợ ngập ngừng. Bởi nó vốn vụng về. Có những ngày mưa đến triền miên rả rích. Có những trận lũ kéo dài không báo trước. Có giông tố và bão biến dữ dội. Mưa cứ như không thể cản lại, không muốn chờ đợi. Mưa nóng nảy vội vàng thế đó. Vì mưa cũng sợ phải do dự. Bởi nó vốn vụng về...
Có những chiều cơn mưa chuyện trò không dứt. Chẳng biết ai đến, ai đi. Mưa cứ đều đều như vậy. Rất nhẹ nhàng và lặng lẽ vây kín cả trời. Mưa cũng tâm trạng như ai đó. Mưa phùn. Vu vơ ghé đến chẳng biết khi nào dứt, có những khúc hát ta chỉ thì thầm vậy thôi. Và mình ta nghe thôi. Bởi nó vốn vụng về...
Đôi lúc lặng lẽ mơ màng. Mưa bụi. Thật hiếm cho những phút yên lặng. Nhưng cũng không thật nhiều lúc mưa thật lòng trở về yên bình. Vì mọi người cũng đã quen với bóng mưa vội vàng. Những nhẹ nhàng tinh tế khó mà tìm thấy nhiều ở mưa. Bởi nó vốn vụng về...
Lại ngân nga đôi lúc bất tận. Lách tách hoài, chẳng ai hiểu gì đâu nhưng cảm thấy thích vì tiếng mưa thật vui tai. Mưa ngỡ hồn nhiên kì lạ. Và như thế ai đó mỉm cười nhẹ nhàng. Chẳng ai hiểu như thế nào là mưa ngâu. Chẳng ai ghét thậm chí hãy còn lim dim mơ màng. Chẳng ai biết mưa ấy đáng ghét biết nhường nào. Mưa lúc này khó hiểu nhất. Nhưng ngắn gọn thôi. Mưa buồn. Không trách chẳng ai hiểu cho. Bởi nó vốn vụng về.
Mưa cũng có lúc trở thành không tên. Vì nó đáng ghét quá, đáng ghét đến mức người ta chẳng buồn đặt cho nó một cái tên. Lúc phân vân, lúc bảng lảng một góc trời, ẩm ướt khó chịu. Chẳng ai biết mưa đến từ đâu và đi về đâu. Mà chẳng ô nào che hết được. Mưa đáng ghét. Nhưng ai hiểu mưa muốn được gọi. Mà chỉ cần gọi là "mưa" thôi. Khi mưa đã là chính mưa rồi. Nó vẫn vụng về như thế mà.
Ngọt ngào trắng tinh. Khi người ta bắt đầu mơ về những giấc mơ đẹp là lúc hạt tuyết trắng khe khẽ rơi. Mưa tuyết. Chẳng hiểu sao bầu trời ấy đem đến niềm hạnh phúc ấm áp lạ kì. Ai biết hạt tuyết kia là trái tim mưa lạnh khá buồn phiền. Nhưng lặng lẽ vậy. Cái thiên đường ấy vẫn đẹp khôn xiết. Trái tim mưa ít ra còn sót lại một mảnh, nhưng không phải dành cho nó. Mưa chẳng bao giờ biết làm người ta để ý và cảm thông với mình. Vì quá vụng về...
Một nụ cười chân thành nhất. Trong sáng nhất. Hồn nhiên nhất. Và niềm hạnh phúc như là duy nhất. Khi mưa lấp lánh khắp bầu trời, ấm lạ kì. Chẳng ai sợ và chẳng ai lo. Mưa bóng mây đó. Và đẹp hơn, tuyệt vời hơn nữa, điều ai cũng mong đợi. Cầu vồng... Xin lỗi, không phải vì mưa đâu. Đó là vì nắng. Và khi bỗng có ai sắp hỏi đến, bóng mưa vội tan biến, chỉ còn lại Cầu vồng. Niềm hạnh phúc ngắn ngủi lắm. Vì mưa cũng chỉ vội thoáng qua. Và mưa mãi vụng về...
Mưa chẳng thể làm cho mùa Hạ quên hết oi bức. Mưa cũng chẳng thể làm mùa Đông lạnh bỗng ấm lên. Từ một cái nhìn chân thật, chẳng trái tim nào đủ chỗ cho mưa cả.
Không ai yêu mưa thật lòng đâu. Cả khi người ta nói điều ấy trăm ngàn lần. Ai biết trước rồi có lúc họ khó chịu, họ trốn tránh và ghét mưa đến nhường nào. Ai lắng nghe mưa khóc khi người ta vội mở chiếc dù xinh khiến mưa luôn ở lại ngoài khung trời…
Vì thế mưa buồn. Người ta vẫn đổ lỗi cho mưa? Chỉ khiến con người ta buồn? Chẳng ai bênh vực. Và như thế mưa cũng mãi mãi buồn…
Tôi không muốn như một cơn mưa và càng chẳng xa xôi kì diệu gì để được xem mình như thế. Nhưng trong khoảnh khắc hòa vào làn mưa ngắn ngủi, không trốn tránh không lo sợ. Tôi thấy mình là mưa.
Phải chăng ẩn số lớn nhất và duy nhất để người ta cứ nói "yêu" mưa một cách hờ hững giả dối hoặc thơ ơ ngộ nhận, chỉ là cách mà người ta đón nhận? Phải biết cách đón nhận một con người, để hiểu. Và biết cách đón nhận một cơn mưa, để… yêu.
Một ngày bạn cảm thấy mưa thấm vào tim lạnh lẽo? Thấy mưa buồn bã rũ sầu? Hay trong trẻo ngọt ngào? Đó là khi trái tim bạn hãy còn ấm áp, còn hạnh phúc và biết yêu thương. Thì hãy đừng xa cách. Đừng hiểu lầm? Để mưa mãi buồn và lạnh lẽo.
Tôi chẳng biết phải làm sao để khiến mưa kia như là tôi trong tâm trí bạn để hiểu tôi cũng là một cơn mưa. Thật khó lắm. Vì tôi cũng vụng về...
:)))))) lêu lêu ...ghét quá đi !
Trả lờiXóaSao buồn ?
Tớ vẫn như xưa ...vẫn tốt và thương bạn mà!
Ngủ ngon nha !