Type Here to Get Search Results !

Hạnh phúc ngay cả khi đó là giọt nước mắt

Yêu thương trao cho nhau thế nào là vừa đủ hả anh? Có lẽ nào tức là mình cho đi rất nhiều và chẳng đòi hỏi để nhận lại một chút cho riêng mình sao? Tình yêu là một hương vị mà em cảm nhận nó đầy đủ nhất, nó chẳng thể đủ mùi mặn, ngọt, chua, cay của một món ăn, mà nó là yêu thương, giận hờn, hạnh phúc, đau thương.
Chắc hẳn ai đã từng yêu, cũng đều nếm được các mùi vị ấy cả anh à. Và em cũng thế, em cảm nhận rõ hơn hạnh phúc là thế nào, nỗi đau là thế nào. Hạnh phúc xen òa với nỗi đau, yêu thương xen lẫn vào giận hờn, tất cả các cung bậc cảm xúc đã làm nên tình yêu của chúng ta như ngày nay.
Em không phải là một người vô tri vô giác, và tuyệt nhiên em chẳng phải là một người đàn ông cho nên em chẳng cần phải giấu giếm cảm xúc của mình. Khi nhớ anh, em đều bảo rằng rất nhớ anh, em chẳng cần vòng vo, em chẳng cần xíu tự ái nào mà em lại đòi hỏi muốn có anh kề bên. Khi em hạnh phúc thì tất nhiên trên môi em sẽ nở nụ cười, có thể không như mùa xuân tỏa nắng nhưng đó là cảm xúc của chính em.
Khi em đau, em có quyền khóc, khi em ngồi nhớ đến anh, nước mắt em có quyền rơi, thậm chí chỉ là đọc lại những dòng tin nhắn của anh có thể làm em vừa khóc vừa cười ấy. Nhưng chẳng ai dám bảo em rằng là một đứa không bình thường. Có người bảo em là tại sao em không che giấu bớt cảm xúc của mình, sao cứ phô ra như thế. Em vẫn chính là em. Yêu thì em nói yêu, ghét thì em nói ghét.
Nhưng nụ cười chẳng phải tuyệt nhiên là điều hạnh phúc vĩnh cửu đâu anh nhỉ? Đêm qua đấy, ruột gan em như bị thiêu đốt, đứng ngồi chẳng yên, khi điện thoại của anh cứ ò í e, cứ "thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được", hay là có lúc thì là báo là "mạng bận". Em như muốn phát điên lên, khi chẳng thể gọi cho anh được.
Em cũng chẳng biết anh đang làm gì, đang ở đâu, em đợi chờ cửa anh đến quá mười hai giờ, hết đi ra rồi lại đi vào, hết đứng lên rồi lại ngồi xuống, thậm chí em còn muốn dắt chiếc xe ra và đi tìm anh, nhưng ý chí của em không làm được, thân con gái chẳng thể nào chạy ngoài đường vào giờ phút ấy.
Đồng hồ gần một giờ, cũng là lúc điện thoại em báo tin nhắn, nước mắt em tuôn rơi khi báo là anh đã về nhà an toàn, giận anh lắm, thậm chí chẳng muốn nhìn mặt anh. Nhưng rồi em cũng an ủi bản thân mình, anh đã về đến nhà. Anh à, sao em lại sợ cái cảm giác một ngày nào đó anh sẽ rời xa em lắm.
Anh à, mặc dù lắm lúc chúng ta cứ hay giận hờn, cứ cãi nhau vô cớ, nhưng chúng ta chưa đến mức phải xa nhau đúng không? Chưa đến lúc chúng ta phải đi trên hai cong đường song song bđúng không anh? Người ta thường so sánh nụ cười với các thuốc bổ, vậy đã bao giờ người ta đặt lên bàn cân cái gọi là nước mắt ấy chưa? Nhưng em đã có thể đặt lên bàn cân cả nước mắt ấy, và cái có thể sánh ngang bằng đó chính là hạnh phúc. Và chính giây phút đêm qua, đã cho em biết được cái hạnh phúc này.
Có thể cái triết lý của em chẳng giống ai, nhưng chính những giọt nước mắt ấy đã kéo một sợi dây vô hình giữa chúng ta gần nhau hơn, đã xóa đi mọi ranh giới. Đôi khi nụ cười chẳng phải là hạnh phúc anh à, chúng ta hạnh phúc vì cười nhưng nào đã cảm nhận được hơi ấm của giọt nước rơi trên khóe mi chưa.
Và những giọt nước mắt ấy đã cho em hạnh phúc.
Và một điều rằng trong tình yêu cũng phải đủ các cung bậc của cảm xúc nữa đúng không anh?
Blog Rays