BÀI CẢM NHẬN - Tác giả: Yume
Tôi ít nghe nhạc Trịnh có cái gì đó cứ buồn buồn, đôi khi nghe rất não nề và sến.
Lâu rồi tôi không lang thang những quán café, những quán mới mở với nhiều phong cách hiện đại hay cổ điển, trầm ấm hay phá cách... cũng không làm tôi lưu tâm vì không còn nhiều thời gian quán xá, vì đơn lẻ, vì một mình tôi chẳng biết cười với ai...
Tôi bắt đầu trầm lặng, một vài câu triết lý, dạy dỗ lại khiến tôi lưu tâm hơn, một vài câu chuyện tình lãng mạn, kết thúc ngắn ngủi, ngỡ ngàng... nhưng làm tôi nhớ, một vài ý niệm quan điểm sẻ chia, đồng cảm lại khiến tôi chạnh lòng. Có lẽ do tôi đã và đang mang trong lòng một vài tiếng yêu không trọn, một vài mối tình không đầu, cuối, không kết thúc rõ ràng... cũng lan tỏa, cũng đậm, cũng phai, cũng có chờ đợi, nhớ mong, có trách than và có cho mình cả cái quyền được hy vọng... nên tôi thấy thấm, thấm dần âm nhạc của Trịnh, gắn mình vào đó, có cái gì như tương tự, như quen, tôi đọc được cả sự mất mát, lẫn nỗi đau trong từng nốt nhạc.
Tôi thấy được qua đó nỗi đa đoan của một vài người đàn bà ấn tượng, cũng nhìn ra một hình ảnh của một người đàn ông si tình, sâu sắc... Tôi cảm nhận được cả thế giới yêu thương đầy màu sắc vừa dung dị, vừa huyền bí, vừa gần, vừa xa..như thực, như mơ, như có cả hạnh phúc và bất hạnh trong đó. Tôi mới nhìn nhận rõ hơn về cuộc sống, về con người. Có những nỗi đau sẻ chia bằng nước mắt, cái nắm tay và bờ vai ngả dựa, nhưng có những niềm riêng chỉ nhen nhóm ở trong lòng, cất vào sâu thẳm một góc nhưng luôn chực chờ được bày tỏ... chỉ được thể hiện qua câu ca nốt thăng trầm của âm nhạc. Có những cái đi ngang rất vô tình, hờ hững, dang dở và tô vẽ hình ảnh của hai người yêu xa vì khoảng cách, vì rào cản xã hội và nhiều cái bất cập...
Đời đẩy đưa, số phận như những phím đàn ngân lên những khúc ca vừa hùng hồn tuyên bố nhưng cũng ủy mị không kém bởi hai chữ tình yêu đầy biến cố. Tôi mới biết thì ra con người là thế sống hết mình, yêu hết mình, nhưng lại sợ tiếng tình yêu khắc khoải khi không còn bên nhau... như khi buồn, vui nghe nhạc Trịnh ngẫm thấy say. Âm hưởng cứ đan vào nhau, hòa quyện những khúc yêu đương không ngừng nghỉ. Đời với đời cộng hưởng...
Tôi ít khi thuộc trọn vẹn một bài hát, đọc đúng một đoan thơ nhưng lại không bao giờ quên một quan điểm, ý niệm hay không bao giờ quên thông điệp mà tác giả gửi gắm,… Nhưng cuối cùng thì tôi vẫn không yêu nhạc Trịnh như cách người ta muốn hướng về một tác giả lớn, mà khi một mình, khi cô đơn, khi nghĩ mình mất mát và cần an ủi, cần niềm tin, nghị lực thì nhạc Trịnh chính là một cách khiến tôi thấu hiểu, sẻ chia và nguôi ngoai nhất ngay cả đôi khi một người rất thân cũng không thốt lên được câu ”tri kỉ” là như thế!