Ngày xưa....
Tôi lầm tưởng biển là nước mắt,
Vì mẹ khóc thật nhiều khi tôi mồ côi.
Lớn thêm đôi chút...
Tôi lầm biển là mồ côi
Vì mẹ sợ người nuôi tôi khôn lớn.
Bây giờ...
Tôi cũng chỉ là đứa trẻ học vỡ lòng về biển
Chưa biết biển là nét buồn trong mắt thuyền
hay là nỗi nhớ dọc ngang mắt lưới
hay là dịu ấm cát hiền?
Tôi đành nhờ sóng
đội chiếc thuyền chở giấc mơ hình lâu đài ra phía không biển,
với dấu chấm hỏi làm neo,
Rồi một ngày...
Sóng trở lại hát bài hát của xa khơi
Lắng nghe với những gì là của mình,
Tôi vỡ ra, biển là mẹ mà!
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.