Trong phần 1, tôi đã đưa ra ba điều bạn sẽ phải đối mặt trong cuộc sống khi bạn lớn lên. Đó là Tình yêu - tha thứ, Nụ cười và Lời nói. Bài viết này tiếp tục nói với bạn nhiều hơn 3 điều đó. Đó là: Cách nhìn, Cách nghĩ và Chấp nhận.
CÁCH NHÌN
Khi tôi là một giáo lý viên, công việc là dạy giáo lý cho các em nhỏ. Có lần tôi đưa ra một tờ giấy trắng và hỏi: các em thấy gì trong tờ giấy thì vẽ lại nó trên mỗi tờ A4 anh có ở đây?. Kết quả làm tôi thật bất ngờ. Cái chúng thấy không đơn giản là một tờ giấy trắng. Có em vẽ con búp bê, có đứa vẽ cây bút, lại có bạn vẽ ngôi nhà,...nói chung là chúng vẽ tất cả những gì chúng nghĩ ra và mong muốn. Sau buổi học giáo lý hôm đó, tôi học được một bài học, đó là mọi người đều có ước muốn và suy nghĩ của riêng mình. Và tôi tôn trọng điều đó.
Cách nhìn sự vật sự việc và con người của mỗi người là khác nhau. Điều đó là lẽ tất nhiên, bởi mỗi người được sinh ra từ những vùng miền khác nhau; được lớn lên và được hưởng những sự giáo dục khác nhau từ gia đình đến nhà trường; ngay cả khi họ sinh ở cùng một nhà thương, nhà ở cạnh nhau, ngồi chung bàn, học chung lớp, ở chung trường đi nữa thì môi trường và cách nhìn nhận cũng không vì thế mà giống nhau.
Nói như vậy không phải để nhận được sự đồng tình của bạn. Nhưng tôi muốn bạn hiểu rằng sự tồn tại của bạn trên cuộc đời này là rất quan trọng. Những suy nghĩ, ý kiến của bạn đóng vai trò to lớn với bạn, với đoàn thể bạn tham gia và cộng đồng nơi bạn sinh hoạt. Thế nên, đừng vì một chút nhu nhược mà không phát ngôn những chính kiến của mình trước một đám đông nào đó. Bởi đó là nơi bạn thể hiện bản lĩnh của mình, ngay cả khi bạn đang ở trong bàn nhậu.
Có gì khác biệt giữa những người đi du lịch?
Đó là khi đi đến nơi này hay nơi khác, mỗi người lại mở mang cho mình những kiến thức mới, từ nơi đó, mỗi người thiết lập cho mình những mối quan hệ mới, học được những bài học mà không phải đến nơi nào cũng có thể tiếp nhận được một cách thấu đáo nhất.
Khi bạn lớn lên, những người bạn nối khố khi xưa chẳng mấy ai còn phù hợp với cá tính với con người của bạn hiện tại. Chính vì vậy, bạn kết bạn với nhiều người hơn, nhưng không phải ai bạn cũng có thể làm bạn thân của bạn. Bạn có sự chọn lọc kỹ hơn và có sự phân loại với những người "bạn mới" đến với bạn. Tất cả là thành quả của cách nhìn người, nhìn việc và tình huống của bạn. Thế nên, đừng bao giờ bạn coi thường những cái mình đã nhìn thấy; cũng đừng quá tin vào những gì mắt bạn thấy. Hãy nhìn vào bản chất của vấn đề và tin vào nó. Một khi đã tin, thì dù vật đổi sao dời thì bạn cũng hãy minh chứng cho mọi người thấy niềm tin của bạn là không sai. Sẽ chẳng một ai tin bạn khi bản thân bạn cũng đang hoài nghi với những gì mình cho là đúng.
CÁCH NGHĨ
Không khó để phân biết cách nhìn và cách nghĩ khác nhau như thế nào. Nói 2 thứ đó liên quan đến nhau thì cũng không sai. Bởi bạn có nhìn thì mới nghĩ, nhưng chưa chắc bạn nghĩ mà bạn phải nhìn. Thế nên, nói nghĩ và nhìn là 2 vấn đề độc lập là có cơ sở. Bạn đồng ý chứ?
Tính cách của tôi khá lập dị, bạn bè tôi vẫn thường nói như thế. Có lẽ vì sự đơn giản lẫn phức tạp trong con người tôi khiến cách nghĩ của họ về tôi cũng có vấn đề. Tất cả tuỳ vào sự tiếp xúc, cách nhìn và sự nhận định của họ về tôi. Bởi vậy nên tôi được lòng không ít người, nhưng mất lòng cũng không phải ít. Thật khó để vẹn toàn trong mắt mọi người.
Thật là sai lầm khi bạn nghĩ rằng làm theo lời hay sự kỳ vọng của một ai đó thì bạn sẽ làm hài lòng hết thảy mọi người. Dù bạn có cố gắng cách mấy thì vẫn có người ngày đêm ganh tỵ với bạn, ghét bạn nếu không muốn nói là căm ghét bạn. Bạn để ý sao? cũng nên, nhưng đó không phải là cách khôn ngoan. Bởi bạn không biết trong lòng người ta nghĩ gì, nghĩ và làm là 2 chuyện hoàn toàn khác nhau. Bạn biết điều đó. Hãy là chính bạn. Hãy sống như cách bạn nghĩ và muốn trở thành. Người thích bạn sẽ ca ngợi, ngưỡng mộ bạn, ủng hộ, động viên cho bạn; ngược lại, người không thích bạn thì dèm pha, chọc phá bạn,...tất cả đều làm cho bạn trưởng thành hơn, nổi bật hơn khi bạn thành công. Chông gai, khó khăn càng nhiều thì thành công của bạn càng có giá trị và, đó là những gì người ta biết và nhớ đến bạn.
Từ khi tôi biết đến câu: "Hãy dành thời gian làm những gì bạn nghĩ", tôi luôn cố gắng thực hành như đó là kim chỉ nam của mình. Thật khó để thực hiện điều đó khi bắt đầu, nhưng khi sự khởi đầu đã có thì cũng chính là lúc tôi thu hoạch được những giá trị không nhỏ; ít nhất là tôi cảm thấy mình nói ít đi và làm được nhiều việc hơn, lắng nghe được nhiều hơn. Thật bổ ích biết bao, với nhiêu đó thì tôi đã lời to so với những gì tôi làm rồi.
Chắc bạn biết từ KISS, tôi không nói từ đó tiếng Anh nghĩa là gì, mà tôi đang nói đến đó là từ viết tắt của cụm từ: "Keep It Simply Simple - Hãy đơn giản mọi thứ". Cách nghĩ của bạn cũng nên như vậy. Càng nghĩ nhiều, càng phức tạp và đôi khi bạn sẽ đi "lạc" trong những suy nghĩ của chính mình mà không có lối ra.
CHẤP NHẬN
Nghe thì có vẻ đơn giản nhưng càng lớn lên bạn sẽ thấy thật chẳng dễ chịu và dễ dàng "chấp nhận" được. Khi bạn đọc những lời này, tôi tin đã hơn một lần bạn phân vân không biết bản thân liệu có chấp nhận một điều gì đó đã và đang diễn ra với mình hay không.
Với tôi đó dường như là bài học lọt lòng đầu tiên, nếu tôi nhớ không nhầm. Chấp nhận sống xa gia đình(mặc dù tôi không có quyền chọn lựa); vài năm sau, tôi lại phải chấp nhận cuộc sống của mình từ đây vĩnh viễn không có người cha; rồi khi lớn hơn một chút, tôi lại phải chấp nhận cuộc sống nội trú xa gia đình người thân hàng trăm cây số, mà nơi đó tôi phải ngày đêm đối mặt với nhiều đứa trẻ ghét tôi nhiều hơn số bạn thích tôi có thể đếm,v.v... Lớn hơn một chút, đến tuổi ra đời, tôi lại phải chấp nhận "tự thân vận động" sống nơi đất khách quê người mưu sinh. Vì không có người cha, nên mọi định hướng của mình tôi cũng trả "học phí" cho những bài học đắt giá bằng những trải nghiệm đầy mồ hôi và nước mắt. Rồi mối tình đầu cũng đến, ngày chia tay cách đó không lâu, một lần nữa tôi lại phải chấp nhận sự thật chẳng dễ chịu đó. V.v...
Bạn thấy đấy, cuộc sống là những chuỗi ngày bạn phải chấp nhận những gì đến với mình, khi đó, bạn không có quyền lựa chọn điều này hay điều khác, chỉ là chấp nhận hay không chấp nhận mà thôi. Điều khác biệt giữa người này hay người kia chính là phương cách giải quyết những điều mà bản thân đã chấp nhận đó.
Chấp nhận niềm vui đôi khi là không dễ, chấp nhận những buồn tủi hay thất bại lại càng khó hơn. Bởi cảm giác thất bại thật chẳng dễ chịu chút nào; bởi khi đó, chẳng ai đủ sáng suốt để nhận ra là mình sai ở chỗ nào, vì sao thất bại? chứ đừng nói đến chuyện đứng lên và làm lại. Vậy những lúc đó bạn phải làm sao?
Khi bạn nhận thức được việc chấp nhận những điều xui rủi đến với mình thì cũng là lúc bạn biết được mình phải làm gì. Không ai, không một ai giúp bạn đứng lên được một khi bản thân bạn không muốn. Bạn không muốn vì bạn không thể chấp nhận thực tế bạn đang nếm trải; nó qua cay đắng, quá khổ đau so với trái tim bé nhỏ của bạn.
Ngay cả khi bạn bị phụ tình hay thực tế có phũ phàng hơn thế, thì vẫn có không ít lối thoát đang chờ bạn xông ra là bắt đầu một cuộc đời mới. Cái gì có thể chấp nhận thì chấp nhận, đó là bài học vô cùng đắt giá mà tôi từng biết. Nếu bạn chưa một lần đối mặt thì cũng đến lúc bạn nên chuẩn bị tâm lý rồi đó.
Khi bạn lớn lên, tất cả mọi việc đều có thể đến, bất cứ lúc nào, cũng không chừa một ai. Cuộc sống là của bạn, hãy làm cho nó thú vị hơn mỗi ngày bằng tất cả là chính bạn.