Bạn đừng vội nói tôi vơ đũa cả nắm khi chưa đọc hết bài viết của tôi nhé.
Hình ảnh mang tính minh hoạ |
Tôi thích yêu một anh chàng trẻ trung, hài hước, lãng mạn và biết quan tâm tới tôi bằng những điều nhỏ nhặt. Đi chơi với anh chàng đó rất thoải mái, nói chuyện với anh chàng đó cả ngày không biết chán và yêu anh chàng đó tôi chỉ muốn thời gian ngừng lại. Sau những giờ căng thẳng với công việc, lựa chọn một anh chàng như thế là rất phù hợp và đảm bảo được cho cái cô nàng ngang bướng, cá tính trong tôi dịu dàng, sống thật với mình hơn.
Nhưng, những anh chàng đó chẳng bao giờ giàu có. Và ngược lại, những anh giàu có lại cũng không có được những phẩm chất tôi mong muốn ở trên. (Bạn lưu ý, tôi nói là những chứ không phải là tất cả nhé. Một số người hoàn hảo thì tôi biết là tôi không mơ tới rồi).
Thực tế. Tôi đã gặp những anh chàng giàu có có thể lấy làm chồng. Nhưng tôi không thể yêu họ. Không thể yêu với sự bao dung, rộng lượng. Không thể yêu với sự chờ đợi và cứ chạy theo chân người ta. Tôi cần được nâng niu, trân trọng và theo đuổi.
Tôi cũng đã yêu những anh chàng trẻ trung, hài hước. Yêu rất thật và luôn yêu như chưa yêu lần nào. Nhưng tôi lại không thể lấy anh chàng đó. Không phải tôi sợ bố mẹ tôi không được oai. Cũng không hẳn tôi lo hàng xóm hạ thấp cái sự tài giỏi của tôi “con gái tài tới mấy mà không kiếm được thằng chồng giàu thì cũng vứt”. Và càng không vì mấy bà chị sau này sẽ đay nghiến tôi “Chị đã bảo rồi mà không nghe, không lấy chồng giàu thì đừng có kêu than nữa”.
Mà chỉ vì tôi sợ.
Tôi sợ tôi sẽ thay đổi khi cuộc sống cơm áo, gạo tiền, con cái nheo nhóc khiến tôi thay tính đổi nết trở thành bà vợ quá quoắt. Tôi sợ chồng tôi không bằng tôi (không kiếm tiền giỏi bằng tôi) sẽ bị tôi đay nghiến hoặc anh sẽ tủi thân mà cũng trở nên thay đổi và tự ti: “Phải, cô tài giỏi, cô tháo vát, cô lo cho cả cái gia đình này nên cô không coi tôi ra gì” …Tôi sợ, nếu anh chồng trẻ trung, hài hước của tôi thành đạt như mong đợi của tôi, anh ấy sẽ muốn có một cô nhân tình bé nhỏ yêu chiều anh ấy hơn cô vợ già xấu xí đã cùng anh đồng cam cộng khổ thưở hàn vi. Tôi sợ, một ngày, chúng tôi đường ai nấy đi và người ta nhìn vào tôi mà xỉ vả: “Đấy, tình yêu đấy. Lấy người mình yêu nhưng rồi cũng có sống với nhau cả đời đâu. Làm gì còn cái thời “túp lều tranh, hai quả tim vàng” nữa đâu mà mơ mộng”.
Tôi cũng sợ khi lấy anh chồng giàu mà không có tình yêu. Một cô nàng cá tính sẽ chẳng bao giờ chấp nhận cuộc sống gia đình không tình yêu và tôi sợ tôi sẽ sống trong cảnh “đồng sàng dị mộng”. Càng sợ hơn, nếu lỡ tôi ngoại tình. Bởi tôi biết nói năng, cư xử đúng mực nên tôi sợ lắm khi phải “há miệng mắc quai” và bị những người xung quanh xỉ vả. Tôi lại sợ, một ngày chúng tôi ra tòa, đau đầu vì phân chia tài sản, tôi sẽ hối hận về quyết định của mình …
Tôi lại càng không thể không lấy chồng vì tôi là phụ nữ Việt Nam.
À, có lẽ không phải phụ nữ Việt Nam phức tạp mà cuộc sống ở Việt Nam quá phức tạp!
Nguồn Hàn Nguyêt từ webphunu.net
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.