Type Here to Get Search Results !

Đã từng như thế...

Hôm nay Tôi và Em lại cùng ngồi dưới góc cà phê quen thuộc. Chúng tôi gọi cùng một món quen thuộc, chỗ ngồi như cũ, thậm chí cả khung cảnh, hướng nhìn và suy nghĩ của chúng tôi cũng như thế, như một điệp khúc quen thuộc, một điệp khúc buồn. Tôi nhìn về phía con suối nhỏ, về những loài hoa Tôi không thể nào nhớ tên mặc dù đã đến đây hàng trăm lần, Tôi ngước đầu lên nhìn lấy bầu trời, tai lắng nghe những bản tình ca, còn con tim … thì hướng về Em.

Tôi luôn mong có một ngày Em sẽ kể cho Tôi nghe, một chút gì đó thuộc về Em. Con người ta trong cuộc sống sẽ trải qua rất nhiều điều, sẽ ghi nhớ, sẽ mất đi, sẽ sở hữu vô vàn nhưng những gì thuộc về chính mình thì chỉ nằm sâu trong chính mình, rất khó để có thể sẻ chia. Và Tôi kiên nhẫn chờ đợi điều đó sẽ xảy ra…

Em và Tôi không phải hai người xa lạ, nhưng cũng phải đôi bạn thân gì. Chúng ta cùng phát hiện ra nơi này, và cùng muốn nó thuộc về mình, nhưng lại không cảm thấy khó chịu về sự hiện hữu của đối phương nên có thể tạm chấp nhận một kẻ cùng chung “mái vòm cảm xúc”.

Và Tôi không biết mình nên vui hay nên buồn, vì Tôi cảm nhận mình đang có những cảm xúc khác… rất không nên, với Em…

Đã có vài người nói với Tôi, khi con tim mình có cảm xúc với một ai đó, điều đó thật đáng quý biết bao. Tôi biết chứ, vì khi đó, chứng tỏ mình vẫn còn biêt yêu, còn được chạm đến một chút gì đó của cái gọi là hạnh phúc. Dẫu nó không trọn vẹn…

Và Em à, Tôi biết là Em vẫn còn đang yêu đúng không Em? Một tình yêu không có niềm vui. Đôi mắt Em buồn quá, lời nói Em buồn quá. Mỗi lần Tôi gặp Em Tôi lại thấy mình như một thằng khờ, chỉ có thể đứng nhìn Em từ rất xa, không cách nào chạm vào những lớp kiếng vô hình, không thể nào giúp Em cởi bỏ những nỗi niềm, không thể nào chạm lấy Em, kéo Em vào lòng, hay để Em tựa vào vai Tôi mà khóc.

Cảm giác đó, là một cảm giác không dễ thở chút nào Em à.

Và, đến hôm nay, Tôi lại phải nói lời từ biệt với Em rồi. Có thể là một lời từ biệt mãi mãi. Tôi cứ nhớ mãi, có lần Tôi đã thử rời xa Em và cảm giác đó đã dằn vặt Tôi đến như thế nào. Em có biết là, Tôi cô đơn lắm không?

Tôi cô đơn khi Tôi nghe Em nói. Tôi cô đơn khi Tôi nói cho Em nghe. Tôi cô đơn cả khi Tôi ở giữa một đám bạn. Tôi cô đơn cả khi Tôi cười và kể cho Em nghe một chuyện vui. Tôi cô đơn khi ngồi chung “mái vòm cảm xúc” với Em. Tôi cô đơn vào cái khoảnh khắc giấc mơ ngồi bên cạnh Em đã chấm dứt.

Tôi rất cô đơn khi phải thừa nhận điều này.
Tôi rất cô đơn khi phải lựa chọn nói lời từ biệt với Em.

Tôi chưa bao giờ thử cách để xóa bỏ bất cứ điều gì trong trái tim Em về một hình bóng khác. Vì làm như thế khác gì Tôi không hề hiểu gì về tình yêu. Không ai có thể làm điều đó, chỉ tình yêu có thể tự mất đi…
Khi Tôi vui nhất cũng là lúc Tôi buồn nhất
Khi Tôi nhận ra mình chớm yêu thương thì cũng đồng thời chạm vào đau đớn.
Khi Tôi bỏ đi, khi Tôi buông xuôi … Tôi biết tiếng sóng trong lòng mình sẽ còn vang đi xa lắm
“Vì sao ta lại cứ thế cứ mãi mong chờ một điều chi
Để rồi khi vụt mất mới ngỡ ra mình đã từng…”

Em à, trong thế giới của Em, có thể chưa một lần có Tôi, dù chỉ là một hình bóng.
Nhưng trong thế giới của Tôi, Tôi đã thật sự vui mừng vì có bước chân Em đi qua. Dẫu như Tôi đã từng nói, cuộc đời sẽ có nhiều thứ đi qua ta, nhưng những gì thuộc về ta thì lại rất ít.
Em không thuộc về Tôi.
Em chưa từng.

Và “mái vòm cảm xúc”, sợi dây liên kết của hai chúng ta, có thể từ đây sẽ không còn nữa.
Em vẫn sẽ còn đến nơi đó, có thể nó thuộc về Em, nhưng Tôi thì không may mắn như thế.
Tôi sẽ lại tiếp tục cuộc hành trìnhlớn của đời mình.

Có nắng, có mây…
Có Tôi gói thương nhớ vào kỷ niệm
Có nỗi cô đơn
Và Tôi sẽ ghi vào trang nhật ký của đời mình
Đã từng như thế.
Gửi từ Hilly Wong


Đăng nhận xét

0 Nhận xét
Spam, Comment bao gồm link quảng cáo và thiếu văn hóa sẽ bị xóa bởi người kiểm duyệt.
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.