CẢM NHẬN
Chỉ có những ai xa xứ bôn ba mới thấy xao động thật nhiều mỗi độ xuân về. Có lẽ vì thế mà những lời ca hát về người xa xứ luôn trầm ấm, lắng đọng và đi vào lòng người cách lạ thường.
"Thư xuân hải ngoại" đi vào lòng tôi vào một chiều nắng hạ phương nam. Và từ đó, mỗi dịp xuân về thì thanh âm ca khúc cứ gieo dắt lòng tôi về một phương trời, nơi có mẹ, có em, có chị và bao người thân chốn quê nhà.
Trong một khoảnh khắc, không gian và thời gian ngừng lại, nhường chỗ cho những xúc cảm dâng trào đang dậy sóng. Tôi nhớ, nhớ về tất cả những gì có thể nhớ về quê hương, xứ sở mình sinh ra. Thật là khó tả lắm cái cảm xúc ấy, một chút bùi ngùi, một chút đắn đo, chút mong chờ và nhiều hơn hết là cái cảm giác muốn được trở về. Trở về để thoả cái cảm giác thèm được la mắng của mẹ, hay một vài câu hỏi han quan tâm của chị, hay cái ôm của những đứa em. Ôi sao mà nhớ quá, thèm quá,...rồi nước mắt cứ rưng rưng, tuôn trào như bao cảm xúc muốn vỡ oà.
Xuân là niềm vui, nhưng với gia đình tôi lại là một vết thương khó lành, khi chúng tôi mất đi người cha và mẹ mất đi người chồng. Nhưng cũng đủ an ủi khi chúng tôi nghĩ rằng ông đã mãn nguyện khi đã cùng gia đình đón một mùa xuân xum vầy nhất cuộc đời ông.
Tôi không thích khóc, càng không muốn ai thấy mình khóc với bất kì hoàn cảnh, dù cho nghiệt ngã nhất. Ấy thế mà nào có được mỗi khi tôi đến gặp cha vào sáng mùng 1. Tôi vẫn tự cười bản thân và xem đó như một chuyện đùa vui nhất đời mình, rằng, mùng 1 ngồi trước 1 ngôi mộ khóc cho thoả, khóc cho hết thảy những ưu phiền, hờn dỗi để rồi năm tới chẳng còn lấy lệ mà rơi nữa.
Đời con người thật dài, song cũng ngắn ngủi biết bao. Tôi nghĩ thế. Có lẽ đó là sự khởi đầu cho một kết thúc. Bởi khi cha tôi mất cũng là lúc đứa em út chào đời. Buồn vui lẫn lỗn, khóc cũng không được mà cười thì cũng không xong. Một đứa trẻ ra đời trong cái hoàn cảnh đó chẳng phải là nghiệt ngã lắm sao?
Gía như, giá như,...và hàng ngàn cái giá như như thế cũng không sao khoả đi hết vết hằn sâu trong đời. Thật may, đứa trẻ đáng thương ây bây giờ lớn lên sống một cuộc sống vui tươi, tràn đầy hăng say và nhựa sống. Và như một định mệnh, nó đã dâng hiến cuộc đời mình cho ...thiên hạ.
Và tôi chắc rằng, giờ phút này thì 2 đứa con xa quê của mẹ tôi cũng đang có những cảm giác giống như anh hai của chúng.
Gia đình, là một cái gì đó trừu tượng song cũng rất gần gũi, thậm chí chẳng thể gọi tên. Chỉ có xum họp quây quần bên nhau thì mỗi thành viên mới rút ra được những "định nghĩa" về gia đình cho chính mình. Và chẳng ai giống ai cả.
Xuân xa xứ, thiết nghĩ chẳng ai muốn đâu nhỉ. Còn cái đau nào bằng cái đau không được xum họp gia đình vào những ngày xuân kia chứ?
LỜI BÀI HÁT
Ước gì giờ này mẹ đang ôm con trong lòng mà ru
Cho mẹ con nghe hương xuân trao cha mới vài xuân đầu
Ước gì từ một thời xưa êm đềm thành mùa xuân mới
Hoa rộ đầy trời mẹ ban cho con xuân vừa nằm nôi.
Ước gì giờ này anh đang ôm em xuân về ngoài kia
Mối tình bình yên đôi ta không lo lắng gì chia lìa
Thế mà người tình phải đi, thế mà cuộc tình tan vỡ
Thân phận bềnh bồng để xuân trôi qua âm thầm đợi mong.
[ĐK:]
Thư xuân từ ngàn phương
Mang nỗi lòng người tha phương
Ôm ấp tình hoài hương
Thư xuân là rượu cay
Tương tư rót tràn trên giấy
Bên trời đông tuyết say.
Ước gì giờ này nhạc đang du dương trong bài tình xuân
Bên này nằm nghe quê hương bên kia pháo nổ tưng bừng
Chan hoà nhạc lòng lả lơi, mơ người về từ muôn lối
Suối tuôn lệ mừng vòng tay thân yêu ôm trọn mùa xuân.
Rất hay bạn iu !
Trả lờiXóa
Trả lờiXóaMột bài cảm nhận hay, một bài hát cảm động và một giọng ca thật truyền cảm...