Type Here to Get Search Results !

Em là đoá hoa tươi đẹp vượt lên sự thanh khiết…

Tác giả: Ly Tâm

“Giống như hai con sói kiếm ăn trong đêm, đói khát đến cùng cực, phát hiện thì ra máu thịt của đồng loại cũng có thể lót dạ, cho nên cấu xé lẫn nhau. Hai người yêu nhau, ở bên nhau, nếu không vì sống với nhau cả đời thì nhất định đó là một trận chém giết. Từ thanh tao nho nhã, lấy tình yêu làm cớ rồi điên cuồng, cho đến khi cả hai đều bị thương, hơi tàn thoi thóp. Ví dụ như Thẩm Hàn và Tử Quỳ.”

1. Lật mở ký ức, tôi đã nghe về loài hoa Tử Quỳ?

Tôi không nhớ lần đầu tiên tôi nghe về “Tử Quỳ” là khi nào.

Hình như từ một bộ phim, một cuốn tiểu thuyết hoặc đơn giản là bảng hiệu của một cửa hàng nào đó thoáng vụt qua trong những chặng hành trình, một chấm sáng bé tẻo teo trong cuộc đời có quá nhiều thứ cần chi li tính toán.

“Tử Quỳ” trong mắt tôi chỉ là một cái tên không khiến người khác chú ý, không khiến người ta quan tâm, không khiến người ta bỏ ra thời gian để lật mở ký ức và bắt đầu tìm kiếm. Vì em đơn điệu? Vì em vô hình? Hay vì người khác quá vô tâm?

Chỉ biết hận bản thân, em chẳng bao giờ hướng về phía ánh dương mà toả sáng rực rỡ. Vì em không phải hoa Quỳ Tử (1), cũng chẳng phải hoa Mặt Trời. Em nở trong đêm, lẩn khuất trong bóng tối. Người ta cho rằng em không rực rỡ, không thanh khiết, không thánh thiện. Trong mắt người khác, em chỉ là một đoá hoa vô danh…


2.Tôi nhìn gió, nhìn mây, nhìn mưa: Em cũng có sự giản đơn của tuổi trẻ?

-Tôi không thấy Tử Quỳ mười năm về trước, chỉ nghe kể Tử Quỳ mười năm về trước.

Gánh trên mình thân cây tầm gửi, Tử Quỳ gặp được Thẩm Hàn,

…rồi yêu.

***

Thời trẻ, ai chẳng mong mỏi có một chàng bạch mã hoàng tử của riêng mình. Cái tuổi đẹp nhất ấy, ôm lấy những cuốn tiểu thuyết với một khoảng không gian diễm lệ, chàng và nàng nắm tay nhau đi về phía nhà thờ, dưới sự chúc phúc của cha sứ và dành cho nhau những lời đẹp đẽ nhất. Có thể nàng không cao sang, gia thế chẳng hề hiển hách, phú quý tột đỉnh cũng chưa được chạm đến bao giờ, nhưng trong mắt chàng, nàng vẫn là người chàng yêu nhất, trân trọng nhất. Vì sao?

… Em không biết. Giống như bất cứ cô bé nào khác, em cũng có điều giản đơn này.

Nhưng… Em đã nghe về cô bé Lọ Lem?

Nếu Lọ Lem mãi chỉ là Lọ Lem, hoàng tử còn có thể để mắt đến? Chỉ khi bà tiên xuất hiện, đem cho phép màu mầu nhiệm, rồi lột xác thì mới đến được bến bờ hạnh phúc kia. Em có bao giờ nhìn lại bản thân mình chưa, cũng là một cách lột xác nhưng rốt cuộc chỉ nhận được sự khinh rẻ. Vì em không phải Lọ Lem đơn thuần hay Thẩm Hàn vốn chỉ là ảo ảnh sinh ra trong ảo tưởng. Hoàng tử ư? Có thể, nhưng người đó không chấp nhận em.

Trước khi gặp Thẩm Hàn, em không hề xinh đẹp.

Sau khi gặp Thẩm Hàn, em đánh đổi sự thanh khiết của mình để xinh đẹp.

Trước khi xinh đẹp, Thẩm Hàn không yêu em.

Sau khi xinh đẹp, Thẩm Hàn dù yêu nhưng lại không thương em.

Rốt cuộc, thứ em nhận được là loại quả gì mà đắng thế, chua xót thế. Hỏi em em chỉ mỉm cười. Hình như vậy. Tôi chỉ thấy những cành Tử Quỳ rung rinh trong gió…

-Thời trẻ, khát khao chiếm hữu mạnh mẽ nhất. Nói nhẹ nhàng hơn, chính là sự chinh phục.

“Con trai yêu bằng mắt, con gái yêu bằng tai.” Còn em, em là người thuộc thế giới thứ ba.

Tôi không chắc lắm. Có lẽ Tử Quỳ bắt đầu yêu Thẩm Hàn vì một chàng trai mặc áo hồng rất đẹp, hoặc từ câu nói: “Thế nào, bây giờ chỉ cần để móng tay dài là có thể trở thành người mẫu sao?” đã chạm đến lòng tự tôn của em. Chẳng phải em đã khóc sao, khóc rồi cảm động vì chiếc khăn tay của Thẩm Hàn.

Sau đó rất lâu, em hàng ngày đến xem Thẩm Hàn cùng những “người đẹp nóng bỏng liên tục thay đổi bên cạnh hắn. Bọn họ quyến rũ mị hoặc, dáng người đầy đặn, xiêm áo lụa là trên người họ là thứ xa xỉ mà Tử Quỳ không dám mơ tưởng.” Em hạ quyết tâm phải giống như bọn họ, để lọt vào mắt xanh của Thẩm Hàn, mà chẳng ngờ rằng chính điều này lại đẩy em ra xa hơn.

Cuối cùng khi nhìn lại, có bao giờ em tự hỏi: Thứ em chấp nhận tất cả để đánh đổi, ruốt cuộc là tình yêu của Thẩm Hàn hay chỉ để thoả mãn ham muốn chinh phục của bản thân. Con người càng tự ti, ham muốn này hoặc là tắt ngấm, hoặc là thổi bùng lên mãnh liệt. Tử Quỳ à, em là loại người nào?

Em im lặng.

Còn tôi, tôi lại thấy cành Tử Quỳ thoáng chao nghiêng, mong manh đến lạ…

3. Bến tình chơi vơi, vì ai mắc cạn?

Tử Quỳ đâu còn là một cành hoa. Em là một con cá. Sóng tình dào dạt đẩy em lạc bờ, rồi thở thoi thóp vì mắc cạn vào lưới ai kia. Giăng rồi lại thả. Em vẫn là con cá nhỏ đó, nhưng bản năng sinh tồn đâu còn được mãnh liệt như trước. Kết cục đành biến thành con cá cảnh trong bồn kính phồn hoa, tận hưởng sự chăm sóc nhưng chẳng qua chỉ là chút tình yêu còn rơi rớt lại. Là ai buộc em phải sống cuộc sống ký sinh, khi chính em dù muốn quay đầu lại thì trước sau vẫn chỉ là một đại dương trắng xoá (2)?

Tử Quỳ là hoa, em cũng là cá. Vì ai mà hoa biến thành cá, cá chẳng thể trở lại là hoa?

-Vì một Thẩm Hàn coi em như không khí?

-Vì một Tử Hạm bây giờ đang làm cao với em, một Tử Hạm thanh khiết?

-Hay vì một Cổ Niên sẵn sàng tham gia vào cuộc mua bán thể xác với em?

Tử Quỳ là cá. Vì đâu mà cá mắc cạn? Cá chẳng thể quay về ngày tháng vùng vẫy giữa biển như trước kia?

-Vì một Thẩm Hàn coi em như không khí?

Chốt lại cũng chỉ là hai chữ: “Thẩm Hàn.”

Thẩm Hàn nói: “Tử Quỳ, anh thật sự yêu em.”

Thẩm Hàn nói: “Tử Quỳ, nếu em có thêm chút thanh khiết thì anh rất muốn lấy em.”

Vậy ra, thứ anh ta lấy là sự “thanh khiết” của em, đâu phải em.

Hắn yêu em, yêu đến nỗi không muốn cho em một hồi kết? Hắn là một người đàn ông đáng yêu biết bao, nhưng em lại không nhịn được mà ướt nhòe cả mắt. Ở bên nhau hai năm, sao em lại không biết tính tình của hắn. Hắn chưa từng nói dối, nói yêu là yêu, nhưng cũng chỉ là yêu, mà không muốn cho em một đáp án rõ ràng. Hình như, yêu mãi chỉ là yêu?

“Mẫu phụ nữ khêu gợi như Tử Quỳ thì làm sao yêu được. Lẽ nào cưới về nhà, xây một tòa thành rồi giấu vào đấy sao. E rằng sau này người chịu thiệt chính là mình. Thẩm Hàn an ủi mình, đàn ông vẫn yêu bản thân nhiều hơn.

Cho nên hắn nói thật lòng với nàng. Hắn nói: anh yêu em.

Bởi vì hắn không nắm chắc được khi nào thì bọn họ sẽ chia tay nhau, hắn sợ sẽ mất đi cơ hội nói yêu, thậm chí là cách yêu. Câu này nói rất hay. Trong thành phố này, ngoại trừ đàn ông bất lực tình dục thì là đàn ông không biết yêu, trừ hai loại này ra thì chỉ còn lại phụ nữ.”

Hình như, yêu mãi chỉ là sự thoả mãn về mặt thể xác. Đạt được rồi chỉ muốn bỏ đi cho nhanh. Trong mắt Thẩm Hàn, em chỉ là một cái cây sum xuê tươi tốt, ngày ngày sống trong bóng đêm mà Thẩm Hàn ban cho. Hắn là con đò vội vàng, đem em thành bến nước nho nhỏ để tìm chỗ trú chân. Đò ấy mang tình. Nhưng tình đi tình lại chạy. Còn em, đã mang thân bến nước, chỉ có thể đợi đò đến bến mà thôi.

Tôi nhớ một câu đại để thế này: “Đừng tin lời đàn ông nói yêu em, khi anh ta đang ở trên giường.” (3) Giờ ngẫm lại, thấy mới đúng làm sao. Thẩm Hàn luôn miệng nói yêu em, nhưng hắn đã bao giờ nói yêu em vào ban ngày? Tình yêu mà hắn nói đến đúng như câu nói kia, nở rộ trong góc tối, chỉ chờ đến sáng liền lụi tàn. Tình yêu của hắn đơn thuần theo bản năng, nhưng lại không thanh thiết như hắn vẫn đòi hỏi. Thật ra, tình yêu đó đã bị bóng đêm làm vấy bẩn mất rồi.

4. Ý nghĩa của hai tiếng “Yêu Thương”

Thẩm Hàn nói: “Anh yêu em”, nhưng anh ta không thể cho em một bến đỗ bình yên.

Điền Dương không nói yêu em, nhưng anh ta muốn nói: “Tử Quỳ, gả cho anh đi.” Dĩ nhiên, anh ta không thể nói được, vì biết trong em có sự tồn tại của Thẩm Hàn.

Hai người đàn ông bước vào cuộc đời em theo hai cách khác nhau nhưng em nếu muốn chọn cũng chỉ có thể chọn một. Một người em yêu nhưng không thương em, một người em không yêu nhưng lại thương em. Há chăng chỉ là thương hại mà thôi?

Đồng loại có ý nghĩa của đồng loại. Máu thịt của đồng loại có thể lót dạ, nhưng máu thịt của đồng loại cũng có thể kết liền từng khúc thịt của hai cá thể riêng biệt với nhau. Như sợi dây kết nối vì chung một bộ nhiễm sắc thể, ít nhất cũng có thể thương em hơn so với loài động vật bốn chi nào khác.

Vậy nên, ý nghĩ của “Yêu” và “Thương” thật ra không giống nhau.

Nếu em yêu ai đó vì người ta nói yêu em, như Thẩm Hàn chẳng hạn, em có thể mơ tưởng vào một câu chuyện đẹp đẽ, nhưng lại có thể không đi đến cái kết. Còn nếu ai đó đến với em xuất phát từ tình thương, nói cao sang chính là sự đồng cảm, em tuy không thể kì vọng về một cái kết viên mãn, nhưng so với câu chuyện ở trên thì cũng có thể mỹ mãn hơn rất nhiều.

Thẩm Hàn “yêu” nhưng không thể “thương” em. Điền Dương ngoài chữ “thương” ai biết được có đi kèm chữ “yêu” ở trước đó. Nếu Thẩm Hàn bạc tình, toan tính cụ thể từ chữ “yêu” đến “hôn nhân” thì thử một lần đặt mình vào vị trí đó, tôi tin em biết mình phải chọn ai.

Yêu không sai, chỉ sợ yêu sai người.

Lần này em đã yêu sai người, nhưng tôi thật mong em có thể chọn đúng người.


5. Tôi xót thương nhành Tử Quỳ. Em nở hoa nhưng ai kia nhìn vào lại nhầm tưởng đó là hoa của thân tầm gửi bám dai dẳng trên lưng…

Em có hiểu giá trị của sự “thanh khiết”?

Thẩm Hàn đòi hỏi sự “thanh khiết” ở người bạn đời. Em không có, anh ta bỏ rơi em, bỏ rơi em vì một bầu trời màu xanh không có chút gợn. Em là hoa nở trong bóng tối, u ám như màn đêm, so với cô ta, em hiểu vì sao mình không thể bằng.

“Thiên Lam? Thiên Lam? Cái tên thật là hay, vừa nghe là đã biết cô ta được sống trong ánh dương chói lọi, không giống như cô, tình yêu cũng như tình dục, sống trong bóng đêm vô tận, chỉ có thể nở từ cơ thể của đàn ông, nở một mùa rồi lại úa tàn.”

Thiên Lam kia, chẳng liên quan gì đến Tử Quỳ em cả. Có chăng cũng chỉ vì hai chữ: “Thẩm Hàn”.

Nhưng Tử Hạm, cô ấy là em gái em, là thân tầm gửi sống bám khiến em phải oằn mình chống đỡ. Hoa nở rồi đương tàn. Hoa của em không phải vì em. Hoa của em tồn tại chẳng phải cũng vì Tử Hạm hay sao?

“Mười năm trước, Tử Hạm ôm lấy cô mà khóc: Chị, em muốn đi học.”

Em cũng muốn đi học, nhưng em khác với Tử Hạm. Em không có một người chị để than khóc.

Rồi em tìm đến Cổ Niên, làm một cuộc trao đổi hai bên cùng có lợi, dùng những tờ nhân dân màu hồng, hoa đào luôn rất đẹp để đổi lấy “cái tháp ngà voi cao quý” nơi Tử Hạm vạch ra tương lai tươi đẹp thuần khiết cho mình. Nhưng Tử Hạm không nhận ra. Trong mắt Tử Hạm, đó là những đồng tiền “bẩn thỉu”. Ừ,  Tử Hạm thanh cao, lẽ ra chỉ nên dùng những đồng tiền sạch sẽ mà thôi.

“Tử Hạm không chịu gặp cô, ghét cô, chửi rủa cô, coi cô như điều sỉ nhục. Thế nhưng vẫn tiêu những đồng tiền “nhục nhã” của Tử Quỳ”

Người xấu có thể xài tiền “sạch”, nhưng người tốt liệu có xài tiền “bẩn” được không?

Tốt-xấu, sạch-đẹp? Thế gian này hỗn loạn đến thế sao?

Thanh khiết mà Tử Hạm có, chẳng phải cũng được mua từ sự “nhục nhã” của em hay sao? Sự thanh khiết có thể cân đo đong đếm vì vật chất. Sự thanh khiết có thể mua bằng tiền.

Giống như Thẩm Hàn kia, chưa bao giờ gạt em. Hắn yêu em, yêu đến nỗi tìm một người có dung mạo tương tự em, chỉ khác là cô ta thanh khiết hơn em. Sự thanh khiết đánh đổi bằng một đời người dang dở. Sự thanh khiết còn quan trọng hơn cả lòng tự tôn.

6. Tôi không phủ nhận giá trị của thanh khiết. Tôi thích thanh khiết. Nhưng sẽ tốt hơn nếu đó là sự thanh khiết về tâm hồn.

Vì sao Thẩm Hàn không chọn em?

-Vì em không thanh khiết.

Vì sao em không thanh khiết?

-Vì trước khi gặp anh ta, em đã ở bên Cổ Niên.

Vì sao em ở bên Cổ Niên?

-Vì em muốn trở về gặp Thẩm Hàn.

Chung quy cũng vì hai chữ: Thẩm Hàn.

Chẳng phải vì Thẩm Hàn mà em mất đi sự thanh khiết của bản thân sao? Đòi hỏi rồi lại đòi hỏi, em chẳng khác gì con nợ. Nợ tình.

Anh có hiểu giá trị của sự “thanh khiết”?

Như một chiếc áo hàng hiệu, một chiếc nhẫn kim cương, một chiếc siêu xe thế hệ mới hay một căn biệt? Chẳng ai có thể đánh giá sự “thanh khiết” bằng tiền. Và anh, anh đánh giá sự “thanh khiết” của Tử Quỳ qua giá trị thân xác?

Tôi sực nhớ một câu chuyện ở mục Bạn trẻ-cuộc sống trên mạng, rồi lại liên tưởng đến Thẩm Hàn. Thẩm Hàn là một trong nhóm đàn ông chỉ yêu sự thanh khiết của phụ nữ. Còn thanh khiết ấy à, được thẩm định qua lần quan hệ đầu tiên.

Có những người yêu là cầu bạn gái yêu là yêu hết mình, trao hết mình, để rồi đêm tân hôn, sực phát hiện ra vợ mình không còn thanh khiết, lại quay sang ruồng bỏ, khinh thường.

Cũng là một cách ích kỉ.

Cũng là một thứ đồ rẻ tiền.

Cũng là một con người đâu có tư cách để phán xét. Ấy vậy mà vẫn cho mình cái quyền được định đoạt, con người ấy cũng chỉ đến thế thôi.

7. Cái kết

Gió lại thổi, mây dần đen, mưa nặng hạt.

Tôi nhìn gió, nhìn mây, nhìn mưa, nhìn cành Tử Quỳ bị phong ba quật đến nghiêng ngả. Khoảnh khắc ấy, mơ hồ thấy những giọt nước trong suốt rơi xuống tấm thân em? Là mưa, ông trời khóc hay em khóc? Em lại lặng yên…

Em nở từ cơ thể đàn ông, trên thân vẫn mang theo gánh nặng tầm gửi. Tầm gửi hút cạn dinh dưỡng từ cơ thể thể em, cuộn chặt che dáng em, đè lên em mà sống, đến độ nở hoa, lại lấy hoa Tử Quỳ làm vật trang trí cho mình. Em có hoa nhưng lại không thể giữ được hoa. Đến khi người kia hái hoa thì hái theo cây tầm gửi, để lại em bơ vơ một mình.

Em chết vì bị mưa vùi dập, hay vì ai oái khi bị bỏ rơi?

Nhành Tử Quỳ kia đã chết. Chỉ còn Tử Quỳ xuất hiện trong đám cưới hai người em yêu nhất: Tử Hạm và Thẩm Hàn.


Tôi thấy ánh dương đang vẫy gọi.

Về bên Điền Dương nhé em. Em chẳng còn là cây hoa lẩn khuất trong đêm tối, đợi chờ chút thức ăn cóp nhặt từ tay người đi đường. Em tiếp tục sống như một cây hoa Tử Quỳ, nhưng còn đẹp hơn hoa Quỳ Tử. Vì em thuộc về Mặt Trời ở trên kia.

Mãi mãi…

_____________

Chú thích:

1.Quỳ Tử: Hoa hướng dương.

2.Xây dựng từ câu nói: “Quay đầu lại là bờ”.

3.Lấy từ tiểu thuyết “Quan hệ nguy hiểm” của Khiêu Dược Hoả Diễm.


Đăng nhận xét

0 Nhận xét
Spam, Comment bao gồm link quảng cáo và thiếu văn hóa sẽ bị xóa bởi người kiểm duyệt.
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.