Nắng vàng ươm. Ngọn nồm hây hẩy. Giữa chiều, trời râm mát, người gặt giăng trên đồng càng vung tay hái nhanh hơn. Và những cuốn sách từ lâu đâu đó từ lâu ta chưa tìm tới nay đã đóng bụi vì bao vết thời gian. Những cuốn sách mở ra, những câu chuyện bắt đầu...
Những cuộc tranh đấu khốc liệt chốn thâm cung muôn đời vẫn có sức lôi cuốn người đọc.
Những vụ án li kỳ mà ẩn chứa đằng sau nó là sự thật trần trụi về bóng ma của tội ác
Những mối tình éo le đẫm lệ
Những giây phút hài hước có chút “tự sướng” hợp thời hợp thế
Những góc khuất quan trường...
Tất cả được mô tả một cách cuốn hút dưới ngòi bút sắc sảo của các tác giả nổi tiếng như Hãm Bính, Nguyệt Quan, Tam Giới Đại Sư, Nghịch Thương Thiên…
Ta lại bắt gặp ta trong những trang tự tình thuở mới tập tành viết lách. Những trang nhật ký cũng đã nhuốm màu thời gian, phai mờ cùng năm tháng. Những chuyện tình từ lâu ta chôn dấu, có lẽ không dọn dẹp, chắc phải lâu nữa ta mới được dịp đọc lại cái nét phốt phác của chàng trai thuở 20...
Những lá thư tay chưa gửi ngày một nhiều thêm mà chẳng biết đến bao giờ mới đến tay người đọc. Ta cứ viết, rồi lại xếp chồng, lại đóng gói,... rồi cho vào một xó và quên lãng.
Có lẽ ta là kẻ lang thang có duyên với sách. Sách xoa dịu mọi thứ cảm xúc, sách đưa ta đến những chân trời - nơi có vô vàn điều mới mẻ đang đón chờ ta khám phá; sách cũng cho ta lối thoát trong những lúc ta cảm thấy đang bế tác, mất phương hướng để tìm cho mình một lối đi phù hợp.
Xếp sau sách là âm nhạc. Ta yêu nhạc mê say, nhưng mù tịt về nhạc lý. Ta đối với âm nhạc vừa mê vừa hận. Mê cái đẹp cái đê mê từ những khúc ca mang lại và, hận mình đầu óc chưa đủ để lĩnh ngộ. Mà hay, chả hiểu sao nghe đến mấy cái nốt... Đồ... rê.. mí... là ta lại lăn ra ngủ.
Và đến giờ phút này, câu hỏi to tướng trong ta vẫn là "có phải ta đang cố làm nghịch ý trời chăng?" mà sao làm gì cũng "lên bờ xuống ruộng" vậy chứ? Ta tự hỏi "ta phải bầm dập đến bao giờ thì trời mới thôi đoạ đày?" Dẫu biết trong một kiếp người có bao hoạn nạn ai hay, nhưng không phải cứ mãi thử thách đôi vai và sức trẻ của ta đến thế chứ?
Thôi thì cứ cười, cười cái sự đời, cười cái kiếp "lên voi xuống chó" của mình, biết đâu có ngày nụ cười đưa đời ta lên hương. Hơ hơ... Chông chênh quá...
Những cuộc tranh đấu khốc liệt chốn thâm cung muôn đời vẫn có sức lôi cuốn người đọc.
Những vụ án li kỳ mà ẩn chứa đằng sau nó là sự thật trần trụi về bóng ma của tội ác
Những mối tình éo le đẫm lệ
Những giây phút hài hước có chút “tự sướng” hợp thời hợp thế
Những góc khuất quan trường...
Tất cả được mô tả một cách cuốn hút dưới ngòi bút sắc sảo của các tác giả nổi tiếng như Hãm Bính, Nguyệt Quan, Tam Giới Đại Sư, Nghịch Thương Thiên…
Ta lại bắt gặp ta trong những trang tự tình thuở mới tập tành viết lách. Những trang nhật ký cũng đã nhuốm màu thời gian, phai mờ cùng năm tháng. Những chuyện tình từ lâu ta chôn dấu, có lẽ không dọn dẹp, chắc phải lâu nữa ta mới được dịp đọc lại cái nét phốt phác của chàng trai thuở 20...
Những lá thư tay chưa gửi ngày một nhiều thêm mà chẳng biết đến bao giờ mới đến tay người đọc. Ta cứ viết, rồi lại xếp chồng, lại đóng gói,... rồi cho vào một xó và quên lãng.
Có lẽ ta là kẻ lang thang có duyên với sách. Sách xoa dịu mọi thứ cảm xúc, sách đưa ta đến những chân trời - nơi có vô vàn điều mới mẻ đang đón chờ ta khám phá; sách cũng cho ta lối thoát trong những lúc ta cảm thấy đang bế tác, mất phương hướng để tìm cho mình một lối đi phù hợp.
Xếp sau sách là âm nhạc. Ta yêu nhạc mê say, nhưng mù tịt về nhạc lý. Ta đối với âm nhạc vừa mê vừa hận. Mê cái đẹp cái đê mê từ những khúc ca mang lại và, hận mình đầu óc chưa đủ để lĩnh ngộ. Mà hay, chả hiểu sao nghe đến mấy cái nốt... Đồ... rê.. mí... là ta lại lăn ra ngủ.
Và đến giờ phút này, câu hỏi to tướng trong ta vẫn là "có phải ta đang cố làm nghịch ý trời chăng?" mà sao làm gì cũng "lên bờ xuống ruộng" vậy chứ? Ta tự hỏi "ta phải bầm dập đến bao giờ thì trời mới thôi đoạ đày?" Dẫu biết trong một kiếp người có bao hoạn nạn ai hay, nhưng không phải cứ mãi thử thách đôi vai và sức trẻ của ta đến thế chứ?
Thôi thì cứ cười, cười cái sự đời, cười cái kiếp "lên voi xuống chó" của mình, biết đâu có ngày nụ cười đưa đời ta lên hương. Hơ hơ... Chông chênh quá...
Hơ ...hơ ...vì bạn thích thế mà !
Trả lờiXóaBởi thế nên không cô nào chịu nỗi cậu đâu ...hơ...hơ
Lỳ và khôn ngoan như tớ mà cũng bó tay chấm ba chấm rồi đó ..hơ.hơ.
Vì đó là mình, và mình không muốn mình lẫn lộn với một ai khác.
Trả lờiXóa:) hihi !
Trả lờiXóaĐúng là vậy !
Ngủ đi ...mai gặp lại nhé bạn hiền !
Bài viết rất hay, cảm ơn nhiều.
Trả lờiXóa...........................................................................................................
Ms Bình - chuyên chụp hình cưới tại studio JERRY KHANG.
Keyword: Dịch vụ chụp hình cưới tại Studio JerryKhang
Vừa khóc vừa cười là sao ta?
Trả lờiXóaMình bị khùng rồi sao?
Mùng một Tết dương mà dỡ mưa dỡ nắng!