Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân rằng: “Khi thiên mục của chư vị khai mở đến tầng Pháp nhãn, [thì] chư vị sẽ phát hiện rằng mọi thứ như đá, tường đều có thể nói chuyện với chư vị, gọi chào chư vị.” Tôi thấy đây đúng là sự thật.
Những chiếc pin khát nước
Cuối tuần nọ, khi tôi chuẩn bị đi làm về nhà, pin công nghiệp trong thiết bị của tôi kêu lên: “Giúp với! Giúp với! Chúng tôi cần nước. Chúng tôi đang rất khát đây.” Tôi nghĩ những người công nhân ca sau sẽ làm điều đó và quyết định bỏ qua. Nhưng những chiếc pin bắt đầu khóc lóc, nói rằng không ai nhớ bổ sung nước cho chúng. Chúng cũng nói rằng chúng bắt đầu bốc cháy nếu những người công nhân ca sau tiếp tục dùng chúng mà không thêm nước. Nghe những lời này, tôi quyết định ở lại lâu hơn một chút.
Chúng tôi có tám chiếc pin tất cả, và chúng đặc biệt được dùng cho mục đích công nghiệp. Một số to như chiếc máy giặt, và trị giá 3.000 đô-la mỗi chiếc. Mặc dù tôi phải làm việc hơi lâu hơn, đổ thêm nước vào chúng, nhưng điều đó thực sự có ích cho công ty cũng như những chiếc pin.
Sau khi tôi thêm nước vào tất cả những chiếc pin, chúng đều rất phấn khích và không ngừng thì thầm với nhau. Ngay cả sau khi tôi đã về nhà, chúng vẫn cười nói, và cảm ơn đi cảm ơn lại tôi. Bởi vì điều đó quá ồn ào để tôi đi ngủ, tôi nói với chúng bằng tâm thức rằng đây là thời điểm tôi lên giường. Chúng im lặng ngay lập tức.
Câu chuyện về thiết bị
Một ngày, sếp tôi gọi tôi qua điện thoại. Ông bảo tôi lắng nghe những tiếng động phát ra từ một số thiết bị để xác định trục trặc. Qua điện thoại, tôi nghe thấy thiết bị nói và mô tả trục trặc, cũng như phần nào cần phải thay và kích cỡ của nó, nhưng sếp tôi không tin tôi. Dẫu vậy, ông bảo tôi tự mình đến và xem. Sau khi tới đó, tôi đã khắc phục vấn đề trong vòng một giờ. Trước đó, đồng nghiệp tôi và sếp tôi đã mất cả buổi sáng những không thể xác định trục trặc ở đâu.
Rồi một người giám đốc từ chi nhánh khác gọi tôi. Ông nói rằng thiết bị của ông đã trục trặc trong 2 ngày, và 8 công nhân làm trong 4 ca đã bắt tay vào việc nhưng không thể sửa nó. Ông đã mời một thợ sửa máy đến với giá tiền 2.000 đô-la một giờ. Ông hỏi liệu tôi có thể tới và xem qua trước khi người thợ đến hay không. Tôi đã đến đó và xử lý vấn đề chỉ trong 15 phút. Đó không phải bởi tôi có kỹ năng đặc biệt gì về thiết bị. Mà với công năng Pháp nhãn thông, tôi có thể giao tiếp với nó và biết điều gì đã xảy ra.
Một kịch bản khác với cùng thiết bị đã xảy ra vào tuần trước. Vài kỹ sư muốn vận hành nó nhưng không thể. Giám đốc đã yêu cầu tôi đến và tôi bắt đầu chương trình tương tự. Giám đốc kể với tôi họ đã thử chương trình vài lần nhưng thất bại. Tôi nói nó nên làm việc lần này và tôi đã đúng. Thiết bị nói với tôi nó chỉ muốn nhận chỉ thị từ tôi và nó đang đợi tôi đến.
Những điều như vậy đã xảy ra nhiều lần sau khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp. Chính Pháp Luân Đại Pháp đã ban trí huệ cho tôi. Nhiều đồng nghiệp đã gọi tôi là “siêu nhân”. Một ngày, khi nghe nói rằng sếp sắp chuyển tôi sang một vị trí khác, chúng [các thiết bị] đã rất buồn. Với một giọng đầy cảm xúc, chúng nói chỉ tôi có thể hiểu chúng và chăm sóc tốt cho chúng.
Những câu chuyện khác
Một ngày nọ, chiếc xe vợ tôi đang lái gửi tôi một thông điệp từ hàng trăm dặm, nói rằng một số bộ phận của chúng cần phải thay thế. Một lần khác, xe hơi của một học viên nhờ tôi kể với chủ của nó rằng hệ thống phanh cần được sửa chữa. Nó nói nó đã làm hết sức mình để bảo vệ chủ, nhưng nó không thể giữ được thêm nữa. Khi tôi đi ngang qua những chiếc xe buýt hay xe van chở các nghệ sĩ Thần Vận, những phương tiện này thường chào hỏi tôi và kể với tôi các câu chuyện của chúng.
Không phải tất cả động vật, cây cối, hay vật chất đều giao tiếp với tôi. Ví dụ, tại cổng vào của công viên nơi chúng tôi có nhóm luyện công, chỉ một trong ba tảng đá nói chuyện với tôi. Nó nói rằng nó đã trải qua biết bao lần bể cạn đá mòn. Nó cho tôi thấy những dấu vết ở bề mặt, lớp này đến lớp khác. Nó nói rằng nó sẽ lại được giải thoát sau khi tan nát và phong hóa.
Trong Chuyển Pháp Luân, Sư phụ giảng: “Nếu chư vị thác sinh thành một tảng đá thì vạn năm không ra được; tảng đá ấy nếu chẳng tan nát, chẳng phong hoá, thì chư vị vĩnh viễn chẳng ra được; được thân người nào có dễ chi! Nếu mà thật sự được Đại Pháp, cá nhân ấy quả là quá may mắn. ‘Nhân thân nan đắc’; đó chính là đạo lý.”
Thật thú vị, ngay cả những tảng đá giả làm bằng nhựa đôi khi cũng nói chuyện với tôi, bảo tôi đem chúng về nhà. Quả thực là vạn vật đều có linh.
Một ngày, tôi đang dạo bước qua một khu làm vườn của trung tâm mua sắm. Những bông hoa đang tán gẫu với nhau và một trong số chúng —một bông xương rồng hình quả bóng vàng— bắt đầu nói chuyện với tôi. Nó khóc lóc và cầu xin tôi mua nó. Nó nói nó là bông hoa đẹp nhất trong số đó —đó là sự thật— và rất hiếm khi cần sự chú ý ngoài việc tưới một chút nước. Nó vẫn cầu xin tôi ngay cả khi tôi đã đi qua. Cảm động bởi lòng can đảm và thành thực của nó, những bông hoa khác bắt đầu câm lặng và không thể nói gì, chỉ hy vọng giấc mơ của nó sẽ thành sự thực. Nghĩ về bông hoa muốn ở trong nhà một học viên, tôi đã mua nó về nhà. Một năm trôi qua, và tôi vẫn có bông hoa vàng. Đầu của nó luôn cúi thấp, thể hiện sự cảm kích biết ơn.
Máy tính của bạn tôi một lần bị đơ hoàn toàn. Khi tôi đang sửa chữa nó, máy tính bắt đầu nói chuyện với tôi. Vì thế tôi đã có thể sửa nó chỉ trong một thời gian rất ngắn.
Lần khác, khi đi ngang qua một bể cá, tôi thấy cảnh tượng không gian khác: cá đang bơi trong một vùng nước rất lớn. Bể cá giống như một thế giới trù phú và rộng lớn ở những không gian khác.
Một ngày, một trong những viên kim cương trên chiếc nhẫn cưới của tôi bị bung ra. Tôi rất lo lắng và hy vọng tìm thấy nó. Hai ngày sau, khi đang nói chuyện với một đồng nghiệp về điều này, tôi nghe một giọng nói gọi tôi: “Tôi ở đây”. Tôi nhìn quanh và biết rằng nó giống với giọng từ các thiết bị và bộ phận trong nhà máy. Nhưng nó là gì? Và rồi, giọng nói tiếp tục: “Tôi là viên kim cương của anh đây. Nhìn tôi tỏa sáng lộng lẫy chưa này!” Rồi tôi thấy một vật phát sáng ở góc tường, và nó là viên kim cương nằm giữa hai viên gạch. Viên kim cương nói với tôi: “Xin hãy gắn lại tôi lên chiếc nhẫn và đừng thay tôi bằng viên khác nhé”. Từ điều này, chúng ta có thể thấy rằng không chỉ mỗi chiếc nhẫn, mà mỗi viên kim cương trên chiếc nhẫn cũng là sinh linh. Chúng thường trò chuyện với nhau thành một nhóm.
Một ngày, tôi đang huấn luyện một đồng nghiệp mới về cách sử dụng thiết bị. Cậu ấy đã bị thương tích bởi thiết bị nhiều lần với những vết trầy xước và chảy máu. Tôi nói chuyện với thiết bị, và nó nói rằng nó không thích người đồng nghiệp mới và chỉ muốn tôi chăm sóc cho nó. Thiết bị cũng biết rằng ông chủ cũ của tôi đang có kế hoạch thuê tôi lại với một mức lương cao hơn. Bấy giờ, tất cả bộ phận của thiết bị đều khóc rống lên, nói rằng chúng muốn đoàn kết để chỉ tôi có thể sửa chữa chúng. Bằng cách này, ông chủ hiện tại của tôi có thể phải tăng lương để giữ tôi. Chúng nói với tôi rằng chúng có thể giúp tôi tăng lương hay thăng chức. Tôi cảm ơn chúng và giải thích rằng tôi không thể làm điều đó, vì tôi là một đệ tử Đại Pháp. Rốt cuộc, một đệ tử Đại Pháp không thể làm tổn hại người khác chỉ vì lợi ích cá nhân. Nhờ đó thiết bị mới bắt đầu chấp nhận người đồng nghiệp mới và không còn gây khó khăn cho cậu ấy nữa.
Một ngày vào nửa đêm, một người đàn ông bước ngang qua nhà tôi và chửi rủa. Tôi đã không nghĩ nhiều về điều đó. Thế rồi hàng ngàn ngọn cỏ, cây, hoa lá trong vườn kêu lớn lên vì sợ hãi. Tôi bình tĩnh và có thể nghe thấy một cái cây nói với tôi: “Xin hãy đi ra ngoài và kiểm tra. Người đàn ông đó chưa rời đi, mà trèo lên mái nhà hàng xóm của ông”. Tôi ra ngoài và người đàn ông đó quả thực đang ở nhà hàng xóm. Ông ta đã rời đi sau khi thấy tôi. Tôi không hiểu sao tất cả chúng đều sợ ông ta —có lẽ ông ta là một người nguy hiểm. Khi tôi báo cảnh sát sau đó, tất cả cỏ, cây, thực vật đều kể lại với tôi chi tiết người đàn ông đó mặc gì và trông ra làm sao. Tuy nhiên, tôi không thể nói với cảnh sát rằng những thông tin đó đến từ những cái cây.
Khoảng một tháng trước, tôi đang lắp ráp một chiếc máy tại nhà và phải tự chế tạo một phần phức tạp. Rồi tôi nghe mẹ tôi —người đã qua đời— nói với tôi: “Con trai, con không cần dành nhiều thời gian như vậy để làm một bộ phận mới. Con không nhớ con đã có một thứ tương tự để trong ngăn kéo chiếc tủ màu hồng? Nó có thể làm việc đấy”. Tôi mở ngăn kéo ra và nó quả thực ở đó. Bởi vậy, tôi nhanh chóng hoàn thiện chiếc máy.
Còn một việc nữa xảy ra sau cái chết của mẹ tôi. Sáng sớm một ngày nọ, tôi nghe bà ấy gọi tôi. Tôi đang ngái ngủ và vẫn bước tới phòng sinh hoạt chung. Chiếc đui đèn điện nối với đèn bàn đang tóe lửa và nó rất nguy hiểm. Nếu mẹ tôi không để tôi biết điều này, căn nhà có thể đã bốc cháy ngày hôm đó.
Giờ đây khi đối mặt với điều gì đó khó khăn hay nan giải, tôi luôn luôn trầm tĩnh và những điều kỳ diệu có thể xảy ra. Thí dụ, nếu tôi tìm kiếm thứ gì đó mà không thấy, tôi có thể nghe nó nói khi tôi bình tĩnh lại. Một ngày, sau khi dành rất nhiều thời gian tìm một dụng cụ, tôi hỏi nó tại sao nó không gọi tôi sớm hơn. Nó nói nó đã gọi tôi, nhưng tôi không nghe thấy nó, bởi vì tôi đang bối rối và chán nản.
Vạn vật đều có linh. Là đệ tử Đại Pháp, chúng ta cần tu luyện tốt và đừng phụ kỳ vọng của những chúng sinh này.
Tác giả: Đệ tử Đại Pháp người Tây phương kể lại
Dịch từ:
http://www.zhengjian.org/node/113292
http://pureinsight.org/node/6356
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.