Một cụ già ngồi bên dòng sông vào một buổi chiều mùa đông giá rét. Cụ muốn về nhà, nhưng nước sông thì lạnh và chảy siết, hy vọng ai đó sẽ giúp.
Một người đi qua, rồi nhiều người cũng vậy, cụ không hề mở miệng nhờ vả. Cuối cùng cụ bật dậy như một cái máy và ngỏ lời với người cuối cùng.
Người kỵ mã vui vẻ vực cụ già lên ngựa và đưa qua sông, nhưng cũng thắc mắc và hỏi tại sao không nhờ những người phía trước mà lại nhờ đến người cuối cùng là mình.
Cụ giải thích, tôi chỉ nhờ những người mà tôi biết chắc là tốt bụng mà thôi. Tôi đã nhìn vào mắt của những người đi trước và tôi nhận ra họ không hề có chút quan tâm nào đến hoàn cảnh của tôi, nếu có nhờ thì chỉ vô ích. Còn nhìn vào đôi mắt của ông, tôi biết chắc rằng đây là dịp để ông thể hiện lòng tốt và giúp đỡ tôi.
Người kỵ mã tỏ ra rất xúc động và nói: Tôi vô cùng biết ơn về những gì cụ vừa nói, ước gì tôi không bao giờ bận bịu đến độ không thể thể hiện sự tử tế và lòng cảm thông bằng sự giúp đỡ của những người đang cần giúp đỡ.
Nói xong, người kỵ mã quay ngựa rồi chỉ toà bạch ốc, bởi vì ông chính là T. Jeffeeerson, vị Tổng Thống Mỹ vào thế kỷ 18, tác giả chính của bản tuyên ngôn độc lập Hoa kỳ vào năm 1776.
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.