Sáng nay bừng mắt dậy, nhìn thấy xung quanh là không gian ảm đạm với tiếng mưa rả rích bên thềm. Mưa, mưa từ đêm, mưa không ngớt, mưa rả rích và mưa đưa ta vào giấc ngủ dịu êm. Có lẽ những ngày đầu tháng 9, những ngày đầu thu quê tôi năm nào cũng thế. Mưa cứ rơi, người cứ phải dậy gánh trên vai những mối lo sinh nhai nặng trĩu.
Một người làm công việc chăm sóc vườn như tôi có thể chẳng thể hiểu được cái cảnh sớm tối tất bật với chuyện đến công sở và giờ tan sở. Bởi lẽ, dù nắng hay mưa thì đến chỗ làm là điều tất yếu, nếu không thì không thể chi trả cho những hoá đơn cuối tháng.
Mỗi người mỗi hoàn cảnh, tuỳ thuộc vào cách chọn lựa cho mình một cuộc sống. Tôi thích sự bình yên, không thích chốn đông người và chắc tôi cũng chỉ sống được như thế bởi lẽ tôi có thể làm được nhiều việc hơn thay vì phần lớn thời gian bị sự chi phối bởi một sự hỗn tạp nào đó.
Những ngày mưa cho tôi sự nghỉ dưỡng cần thiết sau những ngày nắng chói chang đến từ phía mặt trời. Đó là những ngày tôi có thể ngồi lại, cầm bút hay bật máy và viết về một điều gì đó; đôi khi đi tìm kiếm một điều gì đó mới mẻ để ít ra mình không bị "lỗi thời". Và nơi ấy, vô tình được gặp và hỏi thăm những người bạn đã lâu không gặp. Lại được dạo quanh nhà các bạn G+ và đọc lại những gì chủ nhân viết. Thật thú vị, điều mà những gì hằng ngày ta chẳng thể cảm thấy.
Mưa vẫn rơi bên hiên, ngoài những cánh cửa sổ. Mưa xuyên qua tán lá, len lỏi từng hạt rơi xuống tan trong lòng đất mẹ. Tôi lại nhớ và nghĩ đến những việc đã và đang làm, nghĩ đến cả mối tình đang mang. Tôi logic xếp đặt chúng theo những trình tự không gian và thời gian, cứ như là tới thời điểm nào thì có việc đó và điểm cuối là ngày ta được gặp em. Một chuyến hành trình tôi đi theo ngày tháng mà chẳng biết nơi đến bao giờ sẽ tới.
Ngày tháng...đôi chân trần ta vẫn âm thầm bước đi trong yêu thương và cố gắng. Yêu với những gì ta có, ta làm. Cố phấn đấu cho những gì mình muốn, cho những ngày đời sống của mình và người thân trở nên sung túc hơn, để ta có nhiều thời gian hơn cho người thân và chính mình - những phút giây bình yên cùng trang giấy và những cung bậc cảm xúc. Tôi lại là chính tôi, ông hoàng trong thế giới riêng của mình.
Ngày tháng...đôi chân trần ta vẫn âm thầm bước đi trong yêu thương và cố gắng. Yêu với những gì ta có, ta làm. Cố phấn đấu cho những gì mình muốn, cho những ngày đời sống của mình và người thân trở nên sung túc hơn, để ta có nhiều thời gian hơn cho người thân và chính mình - những phút giây bình yên cùng trang giấy và những cung bậc cảm xúc. Tôi lại là chính tôi, ông hoàng trong thế giới riêng của mình.
Trả lờiXóaMình cũng thích vậy bạn thân yêu ạ Pon Ali
Phai than phuc van hay , chac han la nguoi co tri thuc . Sao lam vuon duoc
Trả lờiXóa