Dù ta có ăn thêm bao thìa muối, thì lắm lúc ta vẫn cảm thấy những gì xung quanh ta thật "nhạt nhẽo" biết bao. Thinh lặng, rồi chậm lại, ta trôi miên man trong những dòng suy nghĩ không ngừng.
Ta nghĩ đến những người hàng xóm. Những con người đáng mến nhưng không dễ gần. Khi mà đời sống của một kẻ độc thân khác xa với đời sống gia đình của họ. May ra có cái chung đó là những sở thích. Thích nuôi chim, thích trồng hoa, trồng cây cảnh, thích xem bóng đá,... Nhưng một mặt khác lại làm ta phải "dè chừng" họ bởi cách mà họ đối xử với ta.
Ta có quyền nghi ngờ mọi thứ, nhất là những gì đến quá nhanh và thuận lợi. Có người nói ta "đa nghi như lão Tào" bên Trung Quốc. Ừ thì có sao, ta không thể không làm thế, như đó là bản năng cần có, nếu ta muốn tồn tại. Ta không nói thế giới xung quanh mình toàn những gì là dối trá, không trung thực, nhưng không phải tất cả chúng đều đáng tin.
Ta nghĩ đến chuyện hôn nhân của đám bạn bè ta chơi từ thuở nhỏ. Thời gian qua đi là cách duy nhất để ta thấu hiểu một ai đó. Nhưng không phải chỉ để đến lúc ấy thì cũng là lúc "cạch mặt" nhau. Nhưng thực tế bây giờ hình như không phải ai cũng vượt qua được, một khi đã "quá hiểu nhau". Quen biết, lấy nhau, chung sống với nhau cho đến một ngày... "vỡ mộng". Sự chia ly là lối thoát duy nhất cho một cuộc tình, dù rằng mối tình ấy đã qua bao phen tưởng chừng chẳng thể nào ly tán.
Trời Ban Mê vào mùa mưa, cái mưa cứ đến cứ đi như những gã bán hàng ngày ngày làm phiền ta bởi những sản phẩm không rõ nguồn gốc. Chợt nhớ, ta cũng có một thời như thế. Làm mọi thứ có thể để kiếm cho người thân mình ba bữa cơm hằng ngày thật chẳng dễ chút nào. Làm công thì bị kỳ thị, tranh đấu cho cái gọi là "phe cánh". Làm tư thì sớm nắng chiều mưa với các "cơn bão" của ông/bà chủ. Làm riêng thì có quá nhiều thứ phải đương đầu, những cái ta tưởng như "biết rõ" khi đi làm thuê, thì nay những thứ ấy chẳng thấm vào đâu.
Thôi thì cứ bước những bước thật chậm, không có gì vội vàng cả. Có khi vội vàng lại còn mang đến những điều tệ hơn. Ta nhận ra, ông Trời cũng không bất công với mình lắm. Mất cái này nhưng được nhiều thứ. Thật là dại khi cứ "đối đầu" với số mệnh hay ý trời. Kết quả là chỉ có... thảm.
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.