Có những người đầu đã phất phơ màu tóc bạc cũng chẳng hiểu thế nào là mối tình đầu; cái gì gọi là tình yêu. Nhưng với rất nhiều người, trong đó có anh có lẽ sẽ chẳng bao giờ phai nhạt. Giờ ra đường vẫn thỉnh thoảng gặp em mà đôi khi vẫn thấy chút chạnh lòng.
Tình yêu, thường chẳng có lý do. Trái tim cũng không muốn giải thích vì sao mình lại yêu một ai đó hết lòng, vì sao mình lại giữ lại một chút tình ngọt nhạt? vì sao chúng ta lại chẳng thể đến với nhau?
Quá khứ - điều mà chỉ trở về trong từng lần hồi tưởng, hiện hữu trong từng giấc ngủ mơ đứt quãng. Chúng ta thường ao ước được một lần quay trở về quãng thời gian đã trải qua, có người muốn về chỉ để sửa chữa lỗi lầm của mình, có người muốn về chỉ để thay đổi một quyết định nào đó. Nhưng tôi, dù có quay lại vẫn sẽ yêu như ngày đầu tiên.
Thời gian là một điều thách thức khi mà thời gian bên nhau "sao mà chóng qua" quá. Người ta nói thời gian là thứ liều thuốc giảm đau của tình yêu, tùy người, tùy chuyện mà có tác dụng nhanh hay chậm. Đối với tôi, thời gian không biết rõ là dài hay là ngắn nữa, chỉ biết khi ngoảnh đầu nhìn lại thì hai đứa đã gọi nhau là "người yêu cũ".
Chút ký ức về mối tình nhiều cái chưa trọn vẹn, nhưng đẹp, tinh khôi như những giọt sương trong nắng sớm, như cơn gió hiu hiu nhẹ thoáng qua buổi trưa hè. Thế rồi cứ nhớ, cứ níu lấy và nâng niu chạnh lòng khi nhắc lại.
Xa rồi cái thuở ngập ngừng, bẽn lẽn mà tiến đến nói hai tiếng: "Chào em!". Đi qua rồi cái kiểu vừa nhớ vừa muốn ngày trôi qua mau để mong gặp một ai đó, bụng rộn ràng khi bắt gặp nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt xanh nhạt, chút mỏi mệt vì cố đến cho đúng hẹn. Nắm lấy bàn tay mềm mà ngỡ như đang trong một thế giới đầy ấm áp nào đó.
Người ta thường nói tình đầu là khó lâu bền, và chuyện của chúng mình cũng chóng vánh như một ngày trời bắt đầu bớt lạnh vậy. Chóng tàn mà lâu quên.
Có lẽ cái đoạn tình mà anh với em có là không nhiều, vì thế mà những ký ức của cả hai anh vẫn nâng niu, gói gém cất giữ cẩn thận đâu đó trong lòng. Bản tình ca của hai đứa có nốt trầm nốt bổng và chốt lại bằng một vài nốt lặng. Cho đến thời điểm này, có thể đó chưa phải là khúc ca hay nhất, nhưng chắc chắn đó là khúc tình ca khó phai nhạt nhất với anh. Và những lý do khiến hai đứa phải dừng lại anh cũng dần quên, nhưng sẽ chẳng thể nào quên đó là những thứ thuộc về em, từ ánh mắt, cử chỉ, nụ cười và nhiều thứ khác nữa.
Sau em, anh có gặp nhiều người khác nữa, họ đến rồi đi qua cuộc đời anh vì một lý do nào đó đến nay anh cũng chưa có lời giải đáp. Nhưng sao, cái ám ảnh của một sự khởi đầu từ một kết thúc với em vẫn sâu đậm và khó nguôi ngoai đến thế. Để rồi trên mỗi đoạn đường trên lối anh về có chút chênh vênh, hụt hẫng chẳng thể gọi tên. Không hẳn tất cả là nhớ đến em, đơn giản chỉ là cảm giác thiếu vắng một điều gì đó chẳng trọn vẹn.
Hơn một lần anh từng nghĩ, tại sao lại là em bước vào cuộc đời anh mà không phải một ai khác? Phải chăng đó là định mệnh - thứ người đời gọi là cái duyên nhưng thiếu đi cái phận. Có chắc khi anh quen một ai khác anh sẽ có nhiều trải nghiệm hạnh phúc hơn chứ không nhất định là em. Thật khó kiếm tìm một lý do nào hợp lý để trả lời cho những gì đã qua chẳng thể bắt đầu lại. Đó mãi như là tiếng leng keng phát ra từ những chiếc chuông gió mỗi khi gió về.
Mối tình đầu đã qua, từ đó anh với em không biết sẽ có bao nhiều cái khởi đầu mới. Nhưng cái vạch xuất phát thì khó mà nhạt nhòa. Em đi mãi, anh cũng chẳng ngừng trên những con đường phía trước, nhưng có một điều anh chắc chắn, mối tình đầu ấy vẫn cứ thấy nó vẹn nguyên trong sâu thẳm trái tim mình…
Tình yêu, thường chẳng có lý do. Trái tim cũng không muốn giải thích vì sao mình lại yêu một ai đó hết lòng, vì sao mình lại giữ lại một chút tình ngọt nhạt? vì sao chúng ta lại chẳng thể đến với nhau?
Quá khứ - điều mà chỉ trở về trong từng lần hồi tưởng, hiện hữu trong từng giấc ngủ mơ đứt quãng. Chúng ta thường ao ước được một lần quay trở về quãng thời gian đã trải qua, có người muốn về chỉ để sửa chữa lỗi lầm của mình, có người muốn về chỉ để thay đổi một quyết định nào đó. Nhưng tôi, dù có quay lại vẫn sẽ yêu như ngày đầu tiên.
Thời gian là một điều thách thức khi mà thời gian bên nhau "sao mà chóng qua" quá. Người ta nói thời gian là thứ liều thuốc giảm đau của tình yêu, tùy người, tùy chuyện mà có tác dụng nhanh hay chậm. Đối với tôi, thời gian không biết rõ là dài hay là ngắn nữa, chỉ biết khi ngoảnh đầu nhìn lại thì hai đứa đã gọi nhau là "người yêu cũ".
Chút ký ức về mối tình nhiều cái chưa trọn vẹn, nhưng đẹp, tinh khôi như những giọt sương trong nắng sớm, như cơn gió hiu hiu nhẹ thoáng qua buổi trưa hè. Thế rồi cứ nhớ, cứ níu lấy và nâng niu chạnh lòng khi nhắc lại.
Xa rồi cái thuở ngập ngừng, bẽn lẽn mà tiến đến nói hai tiếng: "Chào em!". Đi qua rồi cái kiểu vừa nhớ vừa muốn ngày trôi qua mau để mong gặp một ai đó, bụng rộn ràng khi bắt gặp nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt xanh nhạt, chút mỏi mệt vì cố đến cho đúng hẹn. Nắm lấy bàn tay mềm mà ngỡ như đang trong một thế giới đầy ấm áp nào đó.
Người ta thường nói tình đầu là khó lâu bền, và chuyện của chúng mình cũng chóng vánh như một ngày trời bắt đầu bớt lạnh vậy. Chóng tàn mà lâu quên.
Có lẽ cái đoạn tình mà anh với em có là không nhiều, vì thế mà những ký ức của cả hai anh vẫn nâng niu, gói gém cất giữ cẩn thận đâu đó trong lòng. Bản tình ca của hai đứa có nốt trầm nốt bổng và chốt lại bằng một vài nốt lặng. Cho đến thời điểm này, có thể đó chưa phải là khúc ca hay nhất, nhưng chắc chắn đó là khúc tình ca khó phai nhạt nhất với anh. Và những lý do khiến hai đứa phải dừng lại anh cũng dần quên, nhưng sẽ chẳng thể nào quên đó là những thứ thuộc về em, từ ánh mắt, cử chỉ, nụ cười và nhiều thứ khác nữa.
Sau em, anh có gặp nhiều người khác nữa, họ đến rồi đi qua cuộc đời anh vì một lý do nào đó đến nay anh cũng chưa có lời giải đáp. Nhưng sao, cái ám ảnh của một sự khởi đầu từ một kết thúc với em vẫn sâu đậm và khó nguôi ngoai đến thế. Để rồi trên mỗi đoạn đường trên lối anh về có chút chênh vênh, hụt hẫng chẳng thể gọi tên. Không hẳn tất cả là nhớ đến em, đơn giản chỉ là cảm giác thiếu vắng một điều gì đó chẳng trọn vẹn.
Hơn một lần anh từng nghĩ, tại sao lại là em bước vào cuộc đời anh mà không phải một ai khác? Phải chăng đó là định mệnh - thứ người đời gọi là cái duyên nhưng thiếu đi cái phận. Có chắc khi anh quen một ai khác anh sẽ có nhiều trải nghiệm hạnh phúc hơn chứ không nhất định là em. Thật khó kiếm tìm một lý do nào hợp lý để trả lời cho những gì đã qua chẳng thể bắt đầu lại. Đó mãi như là tiếng leng keng phát ra từ những chiếc chuông gió mỗi khi gió về.
Mối tình đầu đã qua, từ đó anh với em không biết sẽ có bao nhiều cái khởi đầu mới. Nhưng cái vạch xuất phát thì khó mà nhạt nhòa. Em đi mãi, anh cũng chẳng ngừng trên những con đường phía trước, nhưng có một điều anh chắc chắn, mối tình đầu ấy vẫn cứ thấy nó vẹn nguyên trong sâu thẳm trái tim mình…
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.