Still Loving You
Thật là tức chết! - Câu nói ấy bộc phát cho sự tức giận, đôi khi người ta dùng câu ấy thay cho việc không biết phải làm gì tiếp theo.
Nhưng có những nỗi lòng không đến nỗi "tức chết đi được" mà vẫn ngày qua ngày dằm trong tim ai đó để rồi thi thoảng cứ tức tưởi, chả biết nên khóc hay cười cho hoàn cảnh ngang trái gặp phải trên đường đời.
Có bao giờ bạn trải qua cảm giác đó chưa? - Cảm giác khiến con người ta ngây dại, chẳng thể quan tâm đến một điều gì khác. Một tình huống, một sự việc làm tâm hồn ta dậy sóng. Bao cảm xúc cứ ùa về và nghĩ đến một ai đó.... tức tưởi ... muốn hờn muốn giận... nhưng chẳng thể... Thế rồi những giọt nước mắt từ từ ứ đọng, cay cay nơi khóe mắt... nhưng chẳng thể rơi. Lòng cố kìm nén, thầm nhủ rằng phải cố lên, chẳng thể gục ngã với vài khó khăn cỏn con này... Đã bao giờ,... Phải... Có bao giờ bạn trải qua cảm giác đó chưa?
Có một bài hát, tôi không nhớ tên bài hát ấy là gì, chỉ là một lần vô tình duyệt web và bắt gặp. Bài hát được dịch ra thế này:
Nếu vẫn còn biết khóc, Thì hãy khóc đi em! để thấy rằng em vẫn còn cảm xúc. Hơn biết bao người vô thức, dửng dưng…Nếu một lần trong đời em biết tủi hờn, đó là lúc em đã thấy mình lớn dậy. Vượt lên nỗi đau, hằn thù, tức tối, để biết yêu thương, giận dỗi, buồn sầu để biết làm người trung thực đáng yêu, cho dù phải nhỏ rất nhiều giọt nước mắt. Sự trung thực không chỉ đến một cách bất cập, mà nó cần có cảm xúc thật lòng.Giữa chợ đời giả dối hư không tìm đâu ra một trái tim yêu thương chất phác?Vậy nếu em vẫn còn biết khóc, thì cứ việc khóc nữa đi em!Khóc để quên bao cay đắng tủi hờn…Khóc để biết mình còn sống trong chân thật!Khóc để biết mình vẫn còn nước mắt,Nhỏ xuống cho đời và làm ướt trái tim ai?Những giọt lệ dài… Nhưng chất đầy cảm xúc. Vẫn có khối người mong khóc nhưng không được! Vì tim họ chai ngắt, tính toán mệt nhoài… Vì cảm xúc của họ chẳng thèm dành cho ai, mà chỉ dành riêng cho họ. cất giấu trong hộc tủ. Đeo mặt nạ hư danh chối bỏ tình đời. Phủ lớp băng che lấy gương mặt người, để giành lấy chút danh xưng hư vị. Em thua họ chút cao sang quyền quý, nhưng em hơn họ cái chân lý cuộc đời. Đó là khi em biết khóc biết cười, nghĩa là em đã biết sống. Tấm lòng em đã biết mở rộng, với nỗi đau, với hy vọng của riêng mình. Nếu lúc nào đó xúc cảm dâng lên, thì cứ việc khóc liền đi em nhé!
Phải là một người có nhiều trải nghiệm thì mới có thể viết ra những dòng "tuyên ngôn" cho những giọt nước mắt như vậy. Văn thơ chẳng thể bay nhảy hay thăng hoa khi người nghệ sỹ viết thiếu những trải nghiệm. Mọi thứ sẽ có giá trị hơn khi những ngôn từ ấy được đánh đổi và chắt lọc từ mồ hôi, xương máu, tiền bạc và thời gian.
Hờn giận nào rồi cũng đến lúc nguôi ngoai và chìm dần vào quên lãng. Nhưng cũng có những phút giây đắng lòng, tức tưởi chẳng thể gọi tên trong lòng ai đó theo họ cho đến khi nằm xuống. Đó như là bí mật không thể sẻ chia, mà chỉ có thể âm thầm gặm nhấm. Ban đầu thì khó chịu, nhưng theo năm tháng, nỗi lòng ấy như điều gì còn sót lại cho những cảm xúc chai sạn tựa như lâu rồi chẳng biết khóc.
Tự nhiên nó chảy ra thôi...ai thèm khóc bao giờ !
Trả lờiXóaSống theo ý mình đâu dễ đâu ALi!