Gần đây theo dõi thông tin báo chí, nghe ngóng thời sự hàng ngày, có một chuyện mà cứ làm tôi suy nghĩ mãi. Đó là hàng loạt những đe dọa, sự thách thức với nhiều vụ thảm sát có số thương vong lớn xảy ra khắp nơi, đặc biệt là Châu Âu đã và đang là tầm ngắm của những người theo chủ nghĩa cực đoan.
Ở Việt Nam thì sao, ngày nào đọc báo nào cũng có người chết, không bị xe tông thì cũng bị đập chết, không đập chết thì cũng bị than đè mà tử vong,... Thiên nhiên hay tai họa thì chẳng có gì để nói, cái đáng nói là ngày càng có nhiều xác được tìm thấy, mà nguyên nhân lại bởi những người làm cha làm mẹ, anh em, hay từ những người ngày ngày chúng ta vẫn gọi họ là hàng xóm... Thôi thì đủ kiểu để đưa người khác về xum họp với tổ tiên. Ngẫm mà thấy "đắng lòng", thấy sao mà cái mạng người bây giờ rẻ thế...
Bây giờ, tôi sẽ kể bạn nghe một câu chuyện. Chuyện chẳng vui vẻ gì, nhưng đáng để chúng ta nhìn nhận lại những gì xung quanh, về thế giới mà chúng ta đang sống, thế giới ấy đang biến chuyển như thế nào và những người được gọi là nạn nhân ấy họ đã ra sao, người thân của họ cảm thấy thế nào khi chỉ trong một ít thời gian phải chấp nhận một thực tế mà thiết nghĩ chẳng ai mong gặp trong đời.
Bạn không hình dung nổi chuyện này sẽ xảy ra với mình. Đó là một đêm nhạc rock cuối tuần. Không khí thật tưng bừng, ai nấy đều nhảy múa, vui cười rộn rã. Ngay cả khi những gã kia đi vào lối cửa trước, bắt đầu bắn giết, chúng tôi vẫn còn ngây thơ nghĩ đó là một phần của tiết mục.
Đó không chỉ là một vụ tấn công khủng bố, đó chính xác là một vụ thảm sát. Hàng chục người bị bắn ngã ngay trước mặt tôi. Máu chảy tràn sàn nhà. Tiếng nức nở từ những người đàn ông ôm chặt thi thể còn ấm nóng của bạn gái mình như chọc thủng bầu không của nhà hát nhỏ. Chỉ trong một thoáng, bao dự định bỗng nát tan, bao gia đình bỗng bị nhấn chìm trong đau khổ. Tôi nằm giả chết suốt một tiếng đồng hồ, cô độc và hoảng loạn, giữa những người không còn thấy người thương yêu của mình động cựa gì nữa. Tôi nín thở, ráng không cử động, không khóc, không cho lũ khốn kia thấy nỗi sợ hãi mà chúng muốn gieo rắc.
Tôi đã may mắn thoát chết một cách diệu kỳ. Nhưng rất nhiều người khác thì không. Những người vô tội ấy cũng ở đây đêm nay đơn giản chỉ vì họ muốn có một buổi cuối tuần vui vẻ. Thế giới thật bạo tàn. Và những tội ác thế này diễn ra là minh chứng mạnh mẽ cho sự tồi bại của loài người. Hình ảnh của những kẻ khủng bố kia vây quanh như một lũ kền kền rồi sẽ ám ảnh tôi suốt cuộc đời còn lại. Cách chúng vẫn lăm lăm nhắm vào những người đã bị bắn gục, không gợn chút áy náy cho mạng sống con người. Tôi cảm giác như tất cả chuyện này đều không thực. Tôi mỏi mòn nằm đợi khoảnh khắc ai đó đứng lên nói không phải đâu, đây chỉ là một cơn ác mộng.
Việc là một người sống sót trong thảm họa này cho tôi cơ hội để nhắc đến những anh hùng thầm lặng. Nhắc đến một người đàn ông đã dỗ dành tôi, liều mạng để che chắn cho tôi khi tôi đang nức nở. Nhắc đến một cặp đôi nọ, trong phút sinh ly tử biệt vẫn nói những lời yêu, để tôi vững tin cái Thiện sẽ mãi còn. Nhắc đến những cảnh sát đã cứu thoát hàng trăm con tin. Nhắc đến một người xa lạ đã nâng tôi đứng lên khỏi vệ đường, an ủi tôi suốt 45 phút khi tôi nghĩ người mình yêu đã chết. Nhắc đến một người đàn ông bị thương mà tôi tưởng đó là người yêu mình; khi tôi nhận ra mình lầm, anh vẫn ôm chặt lấy tôi và bảo mọi thứ sẽ ổn, sẽ ổn, dù chính anh cũng đang cô độc và hoảng loạn. Nhắc đến người phụ nữ nọ đã mở cửa nhà cho những người sống sót vào trú ngụ. Nhắc đến người bạn cho tôi ở tạm và chạy ra ngoài mua quần áo mới, để tôi không phải mặc một chiếc áo vấy máu. Nhắc đến tất cả các bạn – những người đã gửi tin nhắn ủi an động viên. Các bạn làm tôi tin thế giới này còn cơ hội để tốt lên, để chuyện kinh khủng thế này không bao giờ xảy ra nữa.
Và trên hết, những lời này tôi xin dành cho 80 người bị giết trong nhà hát, những người đã không đủ may mắn để còn được thức dậy hôm nay; xin dành cho nỗi đau mà gia đình, người thân họ đang phải gánh chịu. Tôi rất đau lòng, hiểu không gì có thể xoa dịu được nỗi đau này. Tôi có cơ duyên được kề vai cùng họ trong những giây phút cuối đời. Giây phút đó, khi nghĩ mình sắp chết, tôi cam đoan những ý nghĩ sau cuối không phải về lũ súc vật đã gây ra thảm họa này, mà là về những người mình thương yêu. Khi nằm trên vũng máu của những người xa lạ, chờ viên đạn định mệnh bay đến kết thúc 22 năm ngắn ngủi đời mình, tôi nhớ lại từng gương mặt thương yêu và thì thầm nhắc đi nhắc lại “I love you”. Tôi ôn lại những phút giây đáng nhớ của đời mình, ước sao những người thân thương biết tôi yêu họ dường nào, vào ước họ hiểu rằng dù bất cứ điều gì xảy ra với tôi, tôi cũng mong họ đừng đánh mất niềm tin vào cái THIỆN ở con người.
Đêm qua, cuộc sống của nhiều người đã thay đổi mãi mãi; và có một điều hoàn toàn phụ thuộc vào chúng ta: chúng ta có can đảm để sống tốt, sống tử tế hơn, để viết tiếp một tương lai mà những người đã khuất mơ về, nhưng không bao giờ có cơ hội được sống trọn vẹn.
Hãy ngủ yên. Chúng tôi không bao giờ quên các bạn.
Chuyển dịch: Nguyễn Thiện Ngân
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.