Type Here to Get Search Results !

[Cảm nhận bài hát] Chỉ cần anh thôi

Cũng lâu rồi Tôi không viết xúc cảm cho một ca khúc nào đó. Hôm nay có thời gian rảnh rỗi, ngồi và nghe lại một bài hát vốn đã là một kỷ niệm đẹp êm. Đó là bài hát Chỉ cần anh thôi được thể hiện bởi ca sĩ Minh Tuyết. Một khúc ca không có nhiều ca từ, nhưng mỗi lần nghe, Tôi chợt thấy xao động thật nhiều vì giai điệu của bài hát được phối hay quá, và vô tình tâm hồn cứ miên man mải miết ngay cả khi bài hát này qua đi lúc nào chẳng hay.

Mời bạn nghe thử nhé!

 Lời bài hát


Đời có bao thăng trầm bao hợp tan, biết nơi đâu là bến bờ
Nhìn vật đổi sao dời trong cuộc đời mà tình em chỉ cần anh thôi, anh hỡi
Tình yêu đó trao người không suy tư nghĩ ngợi
Dù xa xôi bao đơn côi, vẫn mãi yêu anh mà thôi
Tình yêu đó nhiệm mầu, khi bên nhau nguyện cầu
Em vẫn mong anh về dài lâu
Đời có bao nhiêu lâu, sao khổ đau mấy ai không gặp nỗi sầu
Gặp gỡ nhau bao lâu, sao tình duyên vừa nhìn nhau đã là lưu luyến, anh hỡi
Một ngày mới sáng ngời, khi anh yêu mỉm cười
Nụ cười xinh tươi đôi môi, anh sáng bên nhau ngày vui
Một ngày mới sáng ngời, nghe anh ca những lời
Lời yêu thương trong trái tim cả cuộc đời


 Cảm xúc âm nhạc


Tôi năm nay sắp chuyển mình sang tuổi 31, nhưng sự va đập với cuộc sống chẳng thể nhớ đã phải bắt đầu lại bao nhiêu lần. Có lúc tự hỏi bản thân và Thượng Đế rằng muốn đày đọa mình đến bao giờ? Vì mới 20 tuổi đã phải trải qua biết bao thăng trầm, kể cả việc phải đối mặt với màn đêm mịt mùng khi cái chết cận kề. Tôi nhớ, khi ấy vô tình đọc được cuốn sách (Tôi thực sự mong tìm được cuốn sách đó) viết về cách mà tác giả đã đối diện với nỗi đau và trải qua cái chết thế nào. Nói thì hơi phi lý và buồn cười, bởi có tắt thở, nhắm mắt xuôi tay thì còn biết gì mà cảm với giác. Thế nhưng, sau cái lần gặp tai nạn ở Quận 9, Tôi mới hiểu thế nào "Cảm giác" giữa sự sống và cái chết. Rằng cảm giác đó là có thật. Trong khoảnh khác đó, mọi giác quan đều như ngừng lại, chỉ biết mắt chỉ nhìn toàn thấy màu đen tăm tối và vang vọng đâu đó lời của ai đó thôi thúc mình. Ngắn thôi, nhưng cũng từ ấy cuộc sống của Tôi bắt đầu thay đổi. 

"Đời có bao thăng trầm bao hợp tan, biết nơi đâu là bến bờ" - Khi lời ca ấy vang lên từ một cô bạn học, những xúc cảm tràn dâng tựa như cái câu sau này thành Hit "Bỗng dưng muốn khóc". Con người ta vốn vậy, có thể sự va đập của cuộc đời quá khắc nghiệp khiến người ta quay cuồng lên mà xoay sở, cho đến khi chợt đâu đó vang lên một câu nói hay ca từ từ một bài hát chợt bắt gặp mới cảm thấy "thấm" với bản thân. Đối với hầu hết mọi người, đó là sự nhận ra muộn màng, nhưng có còn hơn không.

Và sau cái lần thập tử nhất sinh ấy, Tôi nhận ra những điều thực sự có giá trị với mình. Đó chẳng có gì to tát, là gia đình, là mối tình với người yêu bấy lâu vẫn còn dang dở và rất nhiều việc bản thân mưu cầu, nên làm và phải làm. 
Nhìn vật đổi sao dời trong cuộc đời mà tình em chỉ cần anh thôi, anh hỡi
Tình yêu đó trao người không suy tư nghĩ ngợi
Dù xa xôi bao đơn côi, vẫn mãi yêu anh mà thôi
Tình yêu đó nhiệm mầu, khi bên nhau nguyện cầu
Em vẫn mong anh về dài lâu
Người đã về, nhưng cũng là lúc phải nói lời chia tay và cay đắng nhận tấm thiệp hồng. Sự đời là thế, ngay cả khi bạn chấp nhận từ bỏ tất cả để đeo đuổi và bảo vệ mối tình đậm sâu. Nói không ai hay, oán không ai biết và khóc hận cuối cùng cũng chỉ một mình lủi thủi trong một cái góc tường nào đó, nơi đó bản thân cho rằng chỉ ở đó bản thân mới được yên ổn.
Đời có bao nhiêu lâu, sao khổ đau mấy ai không gặp nỗi sầu
Gặp gỡ nhau bao lâu, sao tình duyên vừa nhìn nhau đã là lưu luyến, anh hỡi
"Thật đúng quá với tâm trạng của mình!" - Tôi đã thầm reo lên khi nghe những ca từ của bài hát này. Và cũng từ đó, bài hát này đã theo tôi cùng năm tháng. Bởi cả bài hát chẳng có bao nhiêu từ, không khó để nhớ và có thể ca cẩm mỗi khi chột dạ... nhớ về ai đó. Khi thì một vài câu cho hợp tâm trạng, có khi cả bài... hên xui... với sự đời gặp phải.
Một ngày mới sáng ngời, khi anh yêu mỉm cười
Nụ cười xinh tươi đôi môi, anh sáng bên nhau ngày vui
Một ngày mới sáng ngời, nghe anh ca những lời
Lời yêu thương trong trái tim cả cuộc đời
Thế nào là một ngày mới sáng ngời đến nay tôi cũng chẳng thể biết. Chỉ biết qua khung cửa sổ nhà mình, tôi đón ngày mới khi mặt trời len qua từng ô cửa mà rọi thẳng vào mặt khiến tôi không thể không thức dậy với kiểu rọi đèn pin cao áp đến vậy. Có thể đây là cách chơi chữ khi mở ra một hy vọng cho một số phận buồn. Hy vọng ở một ngày mai tốt đẹp hơn, yên ổn hơn, ít nhất là hơn cái thực tại đang chất chứa bao phiền muộn và nước mắt. 

"Một ngày mới sáng ngời, nghe anh ca những lời, lời yêu thương trong trái tim cả cuộc đời". Tôi cứ nghĩ mãi, cuối cùng cái câu gọi là "Lời yêu thương trong trái tim cả cuộc đời" ấy có thể lắm là câu nói " Anh yêu em", "I love you". Ngẫm nghĩ một chút, tôi tự hỏi, người trên thế giới này có bao nhiêu lần nói ba chữ ấy thật tâm can trong cuộc đời tạm cho là 100 năm. Có thể đêm nào cô nàng cũng giật giật, níu kéo cũng chỉ để hỏi rằng "Anh có yêu em không?", chắc chắn câu trả lời sẽ chẳng thể khác rằng "Có" hay "Anh yêu em". Cũng chỉ là đối phó cho lành, cho nhanh để còn tiếp tục chiêm bao. 

Một bài ca đã đến và ở lại trong tôi dài và dai đến giờ phút này lý do cũng chỉ có thế. Cho đến khi cảm hết cái hay, cái đẹp mà bài hát truyền đạt, tôi vẫn còn gắn bó và ngân nga mỗi khi có thể. Vì ít nhiều, lời ca đi qua đời tôi và làm tôi nhận ra nhiều điều, không cần một lần là hiểu hết, mà cứ thế, qua ngày này năm nọ, mỗi lần chợt nghe lại hiểu được chút gì ý vị từ cuộc đời này. 


Đăng nhận xét

0 Nhận xét
Spam, Comment bao gồm link quảng cáo và thiếu văn hóa sẽ bị xóa bởi người kiểm duyệt.
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.