BB King tên thật Riley B.King(1925-2015), ông được mệnh danh là ông vua nhạc Blues. Ở tuổi 76, ông vẫn nhẹ nhàng trên đôi chân của mình, hát và chơi nhạc blues với niềm đam mê không ngừng. Ông được xem là một trong những nghệ sĩ nhạc blues có ảnh hưởng nhất mọi thời đại, và được xem là một trong ba ông vua guitar của dòng nhạc blues bên cạnh Albert King và Freddie King.
Năm 1947, anh ấy đã quá giang đến Memphis, TN, để theo đuổi sự nghiệp âm nhạc của mình.
Bước ngoặt lớn đầu tiên của BB đến vào năm 1948 khi anh biểu diễn trên chương trình radio của Sonny Boy Williamson trên KWEM ở West Memphis trên đài phát thành WDIA. Và cũng từ đó danh vọng của ông được nhiều người biết đến. Ở đây, người địa phương bắt đầu gọi ông là "Beale Street Blues Boy", sau rút ngắn thành "Bee Bee" và cuối cùng thành "B.B".
Vào giữa những năm 1950, trong khi BB đang biểu diễn tại một điệu nhảy ở Twist, Arkansas, hai người đàn ông ngang ngược đã đánh nhau và đập vào bếp lửa, khiến lửa cháy lan vào hội trường. BB đã kịp chạy ra ngoài, nhưng sau đó nhận ra đã bỏ cây đàn guitar acoustic $30 yêu quý của mình ở trong, vì vậy anh vội quay lại đám cháy để lấy nó, anh thoát chết trong gang tấc. Một người phụ nữ tên là Lucille đã can ngăn được cuộc chiến của những người làm loạn trước đó, BB.King đã lấy cảm hứng từ sự việc đó và quyết định đặt tên cho cây đàn của mình là Lucille, để nhắc nhở mình không phạm phải sai lầm như là đánh nhau vì một người phụ nữ. Kể từ đó, mỗi một cây guitar Gibson của BB đều được gọi là Lucille.
Vào năm 1968, BB đã chơi tại Lễ hội dân gian Newport và tại Fillmore West của Bill Graham với các nghệ sĩ nhạc rock đương đại nóng bỏng nhất trong ngày, người đã thần tượng BB và giúp giới thiệu anh với khán giả trẻ da trắng. Vào năm 69, BB được nhóm nhạc Stones Stones chọn để mở 18 buổi hòa nhạc tại Mỹ cho họ; Ike và Tina Turner cũng đã chơi trên 18 chương trình.
Từ những bản thu đầu tiên hồi thập niên 40, B.B.King đã cho ra đời hơn tổng cộng 50 albums. Không lâu sau khi bản hit đầu tiên Three O’Clock Blues thành công năm 1951, B.B. bắt đầu lưu diễn xuyên nước Mỹ. Trong những năm tháng đời mình, B.B.King đã phát triển một trong những phong cách guitar dễ nhận biết nhất thế giới.
[youtube src="Iwqb08TJSbs"/]
Năm 1956 đánh dấu kỷ lục khi ông tham gia tới 342 buổi diễn khác nhau. King còn nổi tiếng với việc đi lưu diễn không ngừng nghỉ suốt sự nghiệp của mình, với khoảng 200-300 buổi diễn mỗi năm cho tới tận lúc ông 70 tuổi.
Năm 1973, ông nhận bằng tiến sĩ danh dự của Đại học Tougaloo(MS).
Năm 1977, ông nhận bằng tiến sĩ danh dự của đại học Yale.
Năm 1982, ông nhận bằng tiến sĩ danh dự của đại học âm nhạc Berklee.
Năm 1984, ông được đề cử cho giải Blues danh giá.
Năm 1987, ông tiếp tục được đề cử cho giải thưởng Rock and Roll. Cũng trong năm, ông nhận được giải Grammy Thành tựu trọn đời của Naras.
Năm 1990, ông nhận bằng tiến sĩ danh dự của Rhodes tại Memphis.
Năm 1991, Câu lạc bộ BB King Blues mở trên phố Beale ở Memphis và năm 1994, một câu lạc bộ thứ hai đã được ra mắt tại Universal CityWalk ở Los Angeles. Một câu lạc bộ thứ ba tại Quảng trường Thời đại của Thành phố New York đã khai trương vào tháng 6 năm 2000 và gần đây nhất là hai câu lạc bộ đã mở tại Foxwoods Casino ở Connecticut vào tháng 1 năm 2002.
Năm 1992, ông nhận được giải thưởng quốc gia xuất sắc từ Đại học Mississippi.
Năm 1996, CD-Rom On The Road With BB King: An Interactive Autobiography đã được phát hành và được đánh giá rất cao tại thời điểm đó. Cũng trong năm 1996, cuốn tự truyện của BB, Blues Blues All Quanh Me (viết với David Ritz cho Avon Books) đã được xuất bản.
Năm 2002, ông nhận bằng tiến sĩ danh dự Đại học bang Mississippi Valley.
Năm 2007, ông nhận bằng tiến sĩ danh dự của đại học Brown.
Năm 2011, tạp chí Rolling Stone từng xếp ông ở vị trí số 6 trong danh sách "100 tay guitar vĩ đại nhất". Ông đứng ở vị trí số 7 trong danh sách "50 nghệ sĩ guitar mọi thời đại" của hãng Gibson.
Ngày 1/5/2015, BB King phải nhập viện bởi biến chứng cao huyết áp và tiểu đường. Ông qua đời vào ngày 14/5 tại nhà riêng ở Las Vegas, Nevada.
Ông “mượn” từ Blind Lemon Jefferson, T-Bone Walker và những người khác, tích hợp cùng kỹ thuật bend dây đàn và cách tạo rung độc đáo của mình, ông pha trộn nhạc blues truyền thống, jazz, swing, pop để tạo ra một thế giới một âm thanh độc đáo. B.B.King đã trở thành hình mẫu cho hàng ngàn nghệ sĩ, từ Eric Clapton, George Harrison đến Jeff Beck.
Nổi tiếng với việc biểu diễn không mệt mỏi, với hơn 200 show mỗi năm, những khúc nhạc cổ điển của B.B.King như Payin’ The Cost To Be The Boss, The Thrill Is Gone, How Blue Can You Get, Everyday I Have The Blues, Why I Sing The Blues…vẫn luôn sống mãi trong lòng người hâm mộ B.B.King.
Cuộc đời của Riley, là bộ phim tài liệu được ca ngợi nhiều về cuộc đời phi thường của huyền thoại Blues BB King.
[youtube src="lQhkpmEd3Fo"/]
Riley B.King là con trai của một người nông dân lĩnh canh những cánh đồng bông vải ở Mississippi. Cha mẹ chia tay từ khi ông còn nhỏ và Riley sống với mẹ vài năm trước khi bà mất năm ông 9 tuổi. Từ đó, ông sống một mình cho đến khi cha ông tìm thấy ông vài năm sau.
Những năm tháng đó, Riley làm việc tại một nhà máy bông vải và kiếm được 22,5USD một tuần, theo trang notablebiographies.com.
“Bây giờ mỗi khi tôi hát và chơi nhạc, tôi có thể nghe lại những thanh âm mà mình từng nghe khi là còn là một đứa trẻ”, B.B.King từng chia sẻ trong một bài phỏng vấn với tạp chí Living Blues năm 1988.
“Tôi đoán rằng những thanh âm blues đầu tiên mà tôi nhớ là trên những cánh đồng, khi người ta hái bông vải hoặc chặt cây, hoặc tiếng gì đó”, ông nhớ lại. Được địa chủ cho mượn tiền để mua một cây guitar và đăng ký học nhạc, Riley nhanh chóng trở thành một nhạc công chơi nhạc blues.
[youtube src="0E-4f_KXeIE"][/youtube]
Trích dẫn (*) Báo tuổi trẻ. Hình ảnh: bbking.com
[full-post]
Cuộc đời
Riley B.King sinh ngày 16 tháng 9 năm 1925, trên một đồn điền ở Itta Bena, Mississippi, gần Indianola, Mỹ. Khi còn nhỏ, ông là tham gia hát tại nhà thờ. Khi lớn lên, ông thường biểu diễn trên đường phố.Năm 1947, anh ấy đã quá giang đến Memphis, TN, để theo đuổi sự nghiệp âm nhạc của mình.
Bước ngoặt lớn đầu tiên của BB đến vào năm 1948 khi anh biểu diễn trên chương trình radio của Sonny Boy Williamson trên KWEM ở West Memphis trên đài phát thành WDIA. Và cũng từ đó danh vọng của ông được nhiều người biết đến. Ở đây, người địa phương bắt đầu gọi ông là "Beale Street Blues Boy", sau rút ngắn thành "Bee Bee" và cuối cùng thành "B.B".
Vào giữa những năm 1950, trong khi BB đang biểu diễn tại một điệu nhảy ở Twist, Arkansas, hai người đàn ông ngang ngược đã đánh nhau và đập vào bếp lửa, khiến lửa cháy lan vào hội trường. BB đã kịp chạy ra ngoài, nhưng sau đó nhận ra đã bỏ cây đàn guitar acoustic $30 yêu quý của mình ở trong, vì vậy anh vội quay lại đám cháy để lấy nó, anh thoát chết trong gang tấc. Một người phụ nữ tên là Lucille đã can ngăn được cuộc chiến của những người làm loạn trước đó, BB.King đã lấy cảm hứng từ sự việc đó và quyết định đặt tên cho cây đàn của mình là Lucille, để nhắc nhở mình không phạm phải sai lầm như là đánh nhau vì một người phụ nữ. Kể từ đó, mỗi một cây guitar Gibson của BB đều được gọi là Lucille.
Vào năm 1968, BB đã chơi tại Lễ hội dân gian Newport và tại Fillmore West của Bill Graham với các nghệ sĩ nhạc rock đương đại nóng bỏng nhất trong ngày, người đã thần tượng BB và giúp giới thiệu anh với khán giả trẻ da trắng. Vào năm 69, BB được nhóm nhạc Stones Stones chọn để mở 18 buổi hòa nhạc tại Mỹ cho họ; Ike và Tina Turner cũng đã chơi trên 18 chương trình.
Từ những bản thu đầu tiên hồi thập niên 40, B.B.King đã cho ra đời hơn tổng cộng 50 albums. Không lâu sau khi bản hit đầu tiên Three O’Clock Blues thành công năm 1951, B.B. bắt đầu lưu diễn xuyên nước Mỹ. Trong những năm tháng đời mình, B.B.King đã phát triển một trong những phong cách guitar dễ nhận biết nhất thế giới.
[youtube src="Iwqb08TJSbs"/]
Năm 1956 đánh dấu kỷ lục khi ông tham gia tới 342 buổi diễn khác nhau. King còn nổi tiếng với việc đi lưu diễn không ngừng nghỉ suốt sự nghiệp của mình, với khoảng 200-300 buổi diễn mỗi năm cho tới tận lúc ông 70 tuổi.
Năm 1973, ông nhận bằng tiến sĩ danh dự của Đại học Tougaloo(MS).
Năm 1977, ông nhận bằng tiến sĩ danh dự của đại học Yale.
Năm 1982, ông nhận bằng tiến sĩ danh dự của đại học âm nhạc Berklee.
Năm 1984, ông được đề cử cho giải Blues danh giá.
Năm 1987, ông tiếp tục được đề cử cho giải thưởng Rock and Roll. Cũng trong năm, ông nhận được giải Grammy Thành tựu trọn đời của Naras.
Năm 1990, ông nhận bằng tiến sĩ danh dự của Rhodes tại Memphis.
Năm 1991, Câu lạc bộ BB King Blues mở trên phố Beale ở Memphis và năm 1994, một câu lạc bộ thứ hai đã được ra mắt tại Universal CityWalk ở Los Angeles. Một câu lạc bộ thứ ba tại Quảng trường Thời đại của Thành phố New York đã khai trương vào tháng 6 năm 2000 và gần đây nhất là hai câu lạc bộ đã mở tại Foxwoods Casino ở Connecticut vào tháng 1 năm 2002.
Năm 1992, ông nhận được giải thưởng quốc gia xuất sắc từ Đại học Mississippi.
Năm 1996, CD-Rom On The Road With BB King: An Interactive Autobiography đã được phát hành và được đánh giá rất cao tại thời điểm đó. Cũng trong năm 1996, cuốn tự truyện của BB, Blues Blues All Quanh Me (viết với David Ritz cho Avon Books) đã được xuất bản.
Năm 2002, ông nhận bằng tiến sĩ danh dự Đại học bang Mississippi Valley.
Năm 2007, ông nhận bằng tiến sĩ danh dự của đại học Brown.
Năm 2011, tạp chí Rolling Stone từng xếp ông ở vị trí số 6 trong danh sách "100 tay guitar vĩ đại nhất". Ông đứng ở vị trí số 7 trong danh sách "50 nghệ sĩ guitar mọi thời đại" của hãng Gibson.
Ngày 1/5/2015, BB King phải nhập viện bởi biến chứng cao huyết áp và tiểu đường. Ông qua đời vào ngày 14/5 tại nhà riêng ở Las Vegas, Nevada.
Thành tựu
Từ một cậu bé nghèo làm việc trên cánh đồng bông vải ngày nào, B.B.King đã trở thành một trong những cái tên có sức ảnh hưởng nhất làng nhạc blues thế giới. Trong hơn nửa thế kỷ, ông gần như đã “định nghĩa” nhạc blues cho khán giả.Ông “mượn” từ Blind Lemon Jefferson, T-Bone Walker và những người khác, tích hợp cùng kỹ thuật bend dây đàn và cách tạo rung độc đáo của mình, ông pha trộn nhạc blues truyền thống, jazz, swing, pop để tạo ra một thế giới một âm thanh độc đáo. B.B.King đã trở thành hình mẫu cho hàng ngàn nghệ sĩ, từ Eric Clapton, George Harrison đến Jeff Beck.
Nổi tiếng với việc biểu diễn không mệt mỏi, với hơn 200 show mỗi năm, những khúc nhạc cổ điển của B.B.King như Payin’ The Cost To Be The Boss, The Thrill Is Gone, How Blue Can You Get, Everyday I Have The Blues, Why I Sing The Blues…vẫn luôn sống mãi trong lòng người hâm mộ B.B.King.
Cuộc đời của Riley, là bộ phim tài liệu được ca ngợi nhiều về cuộc đời phi thường của huyền thoại Blues BB King.
[youtube src="lQhkpmEd3Fo"/]
Tất cả chúng ta đều có thần tượng, King nói. Hãy theo đuổi người mà bạn quan tâm, nhưng hãy cố gắng là chính mình trong khi bạn làm.
Người ca sĩ đi ra từ cánh đồng bông vải
(*)Riley B.King là con trai của một người nông dân lĩnh canh những cánh đồng bông vải ở Mississippi. Cha mẹ chia tay từ khi ông còn nhỏ và Riley sống với mẹ vài năm trước khi bà mất năm ông 9 tuổi. Từ đó, ông sống một mình cho đến khi cha ông tìm thấy ông vài năm sau.
Những năm tháng đó, Riley làm việc tại một nhà máy bông vải và kiếm được 22,5USD một tuần, theo trang notablebiographies.com.
“Bây giờ mỗi khi tôi hát và chơi nhạc, tôi có thể nghe lại những thanh âm mà mình từng nghe khi là còn là một đứa trẻ”, B.B.King từng chia sẻ trong một bài phỏng vấn với tạp chí Living Blues năm 1988.
“Tôi đoán rằng những thanh âm blues đầu tiên mà tôi nhớ là trên những cánh đồng, khi người ta hái bông vải hoặc chặt cây, hoặc tiếng gì đó”, ông nhớ lại. Được địa chủ cho mượn tiền để mua một cây guitar và đăng ký học nhạc, Riley nhanh chóng trở thành một nhạc công chơi nhạc blues.
[youtube src="0E-4f_KXeIE"][/youtube]
Trích dẫn (*) Báo tuổi trẻ. Hình ảnh: bbking.com
[full-post]
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.