Những lá thư nầy gửi cho Phi. Tôi tin rằng bạn sẽ thích Phi nếu bạn gặp nó. Nó sẽ cười thật tươi, xiết chặt tay bạn, và cho bạn cái cảm giác là nó đang thực sự chú ý đến những gì bạn nghĩ. Thực vậy. Ngay từ khi mới chập chững biết đi, Phi đã có thật nhiều bạn bè. Bản tính nó rất ưa kết bạn. Và nó đã yêu Mai. Đây chính là câu chuyện tôi muốn nói cùng bạn.
Trước ngày cưới ít hôm, Phi nói cùng tôi: “Cha ơi, cha viết cho con một ít thư để giúp con trở thành một người chồng tốt nhé!”.
Có nhiều lý do khiến Phi yêu cầu tôi làm điều đó. Trước hết, nó biết tôi đang phụ trách công việc cố vấn cho những cặp vợ chồng bất hòa. Thứ đến, là vì trước đây, khi con gái tôi lập gia đình, tôi đã viết “THƯ GỞI KIM LOAN”, một cuốn sách được các bậc phụ huynh chú ý đến khá nhiều. Nhưng cũng còn một lý do khác quan trọng hơn khiến Phi nhờ tôi làm việc ấy. Đó là vì con tôi thực sự chẳng biết gì hết !
Bạn có tin rằng một thanh niên khỏe mạnh, lớn lên mà chẳng biết gì về phái nam, phái nữ hay không ? Con tôi như thế đó ! Trước khi Phi gặp Mai, tôi cho là nó chẳng hề nghĩ đến người khác phái bao giờ hết !
Tình trạng kỳ lạ nầy chắc đã bắt đầu khi Phi mới lên ba. Một hôm, Phi cho tay vào lỗ cắm điện. Lẽ ra bị điện giật thì phải sợ. Đằng này Phi lại đâm ra say mê tất cả những gì dính dáng đến điện. Gặp máy móc chạy điện nào, Phi cũng tò mò muốn tìm hiểu xem máy móc ấy chạy ra sao.
Bạn sẽ làm gì nếu nhà trường con bạn đang học gửi thư báo cho bạn biết là con bạn thường trốn học? Chắc bạn cũng giật mình như chúng tôi hồi đó. Nhưng sau vài lần để ý theo dõi, bạn sẽ biết con bạn đi đâu. Ở trường hợp chúng tôi, thì cứ đi tìm mấy ông thợ điện là sẽ gặp Phi ngay. Những lúc ấy, chúng tôi đều thấy Phi đang chăm chú nhìn các đó làm việc. Hoặc nếu lúc ấy là giờ các ông thợ điện nghỉ để ăn trưa, bạn sẽ thấy Phi ngồi bên họ và hỏi chuyện về điện.
Hay nếu như vậy mà vẫn chưa tìm thấy Phi, có thể bạn sẽ nghĩ nó gặp tai nạn ở đâu đó. Nhưng sau rồi cũng quen đi. Chúng tôi cứ yên tâm ở nhà chờ đợi. Cuối cùng thế nào Phi cũng về, khệ nệ bưng các thứ dụng cụ điện, hộp cầu chì, bóng đèn hay các khúc giây điện đủ màu sắc mà những ông thợ điện đã cho nó.
Nhiều lần chúng tôi mang Phi về trường và giảng cho nó biết là muốn làm gì thì làm, cũng cần có một số vốn chữ nghĩa kha khá đã. Nhưng nó đã nói một câu khiến tôi giật mình: “Cha ạ, nhưng sao thầy giáo con dốt quá. Ông ấy chẳng biết một tí gì về điện hết!”
Tuy nhiên, khi Phi lớn lên, mọi việc đều tốt đẹp. Phi đã trở nên một chuyên viên vô tuyến tài ba và rất yêu nghề. Điều nầy cũng lạ, vì thường thường những đứa trẻ trốn học dễ hư hỏng. Nhưng chắc chắn là nếu một đứa trẻ say mê vô tuyến điện thì chẳng thể nào trở thành thiếu nhi phạm pháp được.
Phi say mê vô tuyến điện, đến nỗi chẳng còn thì giờ dành cho bạn gái nữa. Vì thế tôi quả quyết rằng nếu có một thanh niên nào lớn lên mà chẳng để ý gì đến vấn đề nam nữ, thì đó chính là con trai tôi.
Nhưng rồi khi gặp Mai. Họ cùng học tại một trường đại học. Phi thường đưa Mai về trên chiếc xe hơi có gắn máy vô tuyến liên lạc mà Phi đã dùng để nói chuyện với một tay chơi máy vô tuyến khác. Một hôm Phi đã nói với Mai: “Này cưng, anh thấy tụi mình thân nhau lắm rồi đó. Em liệu bắt đầu thích máy vô tuyến đi là vừa đấy!”
Ngày nay, nếu bạn thấy căn nhà ấm cúng của Phi và Mai, bạn sẽ thấy Mai là một thiếu nữ khả ái và đặc biệt như thế nào. Vì Mai đã biết thích cái Phi say mê và biết làm cho căn nhà đó trở thành tổ ấm của họ.
Đó là lý do khiến tôi viết ra tập thư nầy và Phi cũng muốn tôi chia sẻ những lá thư ấy với bạn nữa. Vì Phi có nói: “Bạn bè của con cũng muốn một cuộc sống chung tốt đẹp như của con vậy”.
Trước ngày cưới ít hôm, Phi nói cùng tôi: “Cha ơi, cha viết cho con một ít thư để giúp con trở thành một người chồng tốt nhé!”.
Có nhiều lý do khiến Phi yêu cầu tôi làm điều đó. Trước hết, nó biết tôi đang phụ trách công việc cố vấn cho những cặp vợ chồng bất hòa. Thứ đến, là vì trước đây, khi con gái tôi lập gia đình, tôi đã viết “THƯ GỞI KIM LOAN”, một cuốn sách được các bậc phụ huynh chú ý đến khá nhiều. Nhưng cũng còn một lý do khác quan trọng hơn khiến Phi nhờ tôi làm việc ấy. Đó là vì con tôi thực sự chẳng biết gì hết !
Bạn có tin rằng một thanh niên khỏe mạnh, lớn lên mà chẳng biết gì về phái nam, phái nữ hay không ? Con tôi như thế đó ! Trước khi Phi gặp Mai, tôi cho là nó chẳng hề nghĩ đến người khác phái bao giờ hết !
Tình trạng kỳ lạ nầy chắc đã bắt đầu khi Phi mới lên ba. Một hôm, Phi cho tay vào lỗ cắm điện. Lẽ ra bị điện giật thì phải sợ. Đằng này Phi lại đâm ra say mê tất cả những gì dính dáng đến điện. Gặp máy móc chạy điện nào, Phi cũng tò mò muốn tìm hiểu xem máy móc ấy chạy ra sao.
Bạn sẽ làm gì nếu nhà trường con bạn đang học gửi thư báo cho bạn biết là con bạn thường trốn học? Chắc bạn cũng giật mình như chúng tôi hồi đó. Nhưng sau vài lần để ý theo dõi, bạn sẽ biết con bạn đi đâu. Ở trường hợp chúng tôi, thì cứ đi tìm mấy ông thợ điện là sẽ gặp Phi ngay. Những lúc ấy, chúng tôi đều thấy Phi đang chăm chú nhìn các đó làm việc. Hoặc nếu lúc ấy là giờ các ông thợ điện nghỉ để ăn trưa, bạn sẽ thấy Phi ngồi bên họ và hỏi chuyện về điện.
Hay nếu như vậy mà vẫn chưa tìm thấy Phi, có thể bạn sẽ nghĩ nó gặp tai nạn ở đâu đó. Nhưng sau rồi cũng quen đi. Chúng tôi cứ yên tâm ở nhà chờ đợi. Cuối cùng thế nào Phi cũng về, khệ nệ bưng các thứ dụng cụ điện, hộp cầu chì, bóng đèn hay các khúc giây điện đủ màu sắc mà những ông thợ điện đã cho nó.
Nhiều lần chúng tôi mang Phi về trường và giảng cho nó biết là muốn làm gì thì làm, cũng cần có một số vốn chữ nghĩa kha khá đã. Nhưng nó đã nói một câu khiến tôi giật mình: “Cha ạ, nhưng sao thầy giáo con dốt quá. Ông ấy chẳng biết một tí gì về điện hết!”
Tuy nhiên, khi Phi lớn lên, mọi việc đều tốt đẹp. Phi đã trở nên một chuyên viên vô tuyến tài ba và rất yêu nghề. Điều nầy cũng lạ, vì thường thường những đứa trẻ trốn học dễ hư hỏng. Nhưng chắc chắn là nếu một đứa trẻ say mê vô tuyến điện thì chẳng thể nào trở thành thiếu nhi phạm pháp được.
Phi say mê vô tuyến điện, đến nỗi chẳng còn thì giờ dành cho bạn gái nữa. Vì thế tôi quả quyết rằng nếu có một thanh niên nào lớn lên mà chẳng để ý gì đến vấn đề nam nữ, thì đó chính là con trai tôi.
Nhưng rồi khi gặp Mai. Họ cùng học tại một trường đại học. Phi thường đưa Mai về trên chiếc xe hơi có gắn máy vô tuyến liên lạc mà Phi đã dùng để nói chuyện với một tay chơi máy vô tuyến khác. Một hôm Phi đã nói với Mai: “Này cưng, anh thấy tụi mình thân nhau lắm rồi đó. Em liệu bắt đầu thích máy vô tuyến đi là vừa đấy!”
Ngày nay, nếu bạn thấy căn nhà ấm cúng của Phi và Mai, bạn sẽ thấy Mai là một thiếu nữ khả ái và đặc biệt như thế nào. Vì Mai đã biết thích cái Phi say mê và biết làm cho căn nhà đó trở thành tổ ấm của họ.
Đó là lý do khiến tôi viết ra tập thư nầy và Phi cũng muốn tôi chia sẻ những lá thư ấy với bạn nữa. Vì Phi có nói: “Bạn bè của con cũng muốn một cuộc sống chung tốt đẹp như của con vậy”.
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.