Lịch sử lại tái hiện về bức tranh tan vỡ của bao quốc gia có bàn tay của Mỹ nhúng tay vào. Từ VNCH, Israel, Phillipin,... và giờ đến Lebanon. Dù cách này hay cách khác, thời điểm khác nhau nhưng chiêu trò và kết quả chỉ có một, đó là quốc gia phân hóa, chìm ngập trong chính biến và lệ thuộc và trở thành "đồng minh" cát cứ của Mỹ. Người khôn ngoan sẽ hiểu được rằng, chỉ có sự tự lực, tự cường mới có thể đứng vững trên mọi địa thế. Lười biếng và não trạng dựa dẫm chỉ suốt đời là con rối cho người khác tung hứng, giựt dây trong khi bản thân nội tại lại ngập lặn trong mâu thuẫn và tranh đấu, triệt hạ lẫn nhau. Và đó là điều Mỹ muốn.
Các quốc gia phải luôn ghi nhớ rằng, Mỹ giàu lên nhanh chóng là vì cái gì - Chiến tranh. Đó là bài học kinh điển mà từ khi lập quốc đất nước này đã thấm nhuần giới chính trị xuyên suốt qua các đời tổng thống, bằng việc khấy đục nội chính ở các quốc gia, khơi mào các cuộc chiến, Mỹ tìm được lợi ích to lớn nhất.
Theo quan điểm của tôi, cho đến thời điểm này chúng ta không thể dùng cum từ "người Mỹ" để nói về nước Mỹ, mà đúng hơn là "những người sống trên đất Mỹ". Và người lãnh đạo của nước Mỹ chính là đại diên cho tiếng nói và lợi ích của những người sống trên đất Mỹ.
Và khi người ta chung sống với nhau dựa trên lợi ích, thì khi lợi ích bị ảnh hưởng nó sẽ lột tả gần như tất cả "bộ mặt thật" của những con người nơi ấy. Nó bao gồm cả việc ngoài biên giới, chẳng hạn như ruồng bỏ các đồng minh để bảo hộ quyền lực và an định dư luận trong và ngoài nước.
Tứ hùng hiện nay là Mỹ, Nga, Trung và thế lực mới nổi là Ấn Độ. Thế tam cường đang bị phá vỡ để trở thành "Tứ cường" phân bổ từ đông sang tây, từ bắc xuống nam. Mỹ "bỏ" Châu Âu, bỏ bê khối liên minh Nato, hòa hoãn với Nga để tập trung lôi kéo các đồng minh phía đông là Ấn Độ để giữ yên ảnh hưởng ở vùng Trung Đông, tập trung đối phó với sự trỗi dậy và bành trướng của Bắc Kinh. Việt Nam nói chung và Asian là con bài trọng yếu mà Mỹ dồn tâm lực để lôi kéo. Quốc gia nhỏ bé Việt Nam bé nhỏ bị cuốn vào trò chơi giành ảnh hưởng giữa Mỹ và Trung.
Nhận định rõ thời thế, những nhà lãnh đạo VN đã sáng suốt trong việc cố gắng giữ thế cân bằng giữa hai luồng ảnh hưởng "cực lớn" đó. Và ra sức củng cố an ninh quốc phòng, tự cường về kinh tế. Những người có não trạng lười nhác, ăn sẵn, dựa hơi ngoại bang có lẽ không bao giờ hiểu được lẽ đó. Bài học xương máu nô lệ ngàn năm bắc thuộc đã là minh chứng: "ngả về bên nào cũng chết". VNCH chính là ví dụ điển hình. Sinh ra bởi đế quốc, chính quyền bù nhìn bị giật dây bởi đế quốc, và "tử" cũng vì đế quốc bỏ rơi.
Quy luật muôn đời luôn là "nước xa chẳng thể cứu được lửa gần". Một người muốn đứng vững trong trời đất thì phải tự cường, biết hài hòa trong các mối quan hệ bang giao, mềm nắn rắn buông, cương-nhu hài hòa, luôn giữ được thế "cân bằng" càng lâu càng tốt để người dân, đất nước có thời gian củng cố an ninh quốc phòng và phát triển.
[headerImage]
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.