Type Here to Get Search Results !

Có hay không giác quan thứ 6?

Trong đời sống hàng ngày, có bao giờ bạn cảm thấy 1 điều gì đó giống như “linh tính mách bảo”? Cụ thể là có bao giờ tự nhiên bạn đang nghĩ đến ai đó, rồi đột nhiên người đó bất thình lình xuất hiện trước mặt bạn? Hay bạn đang nhớ người nào, rồi đột ngột bạn nhận được tin nhắn hay điện thoại hoặc email của người đó chẳng hạn? Hoặc đột nhiên bạn có cảm giác khó ở và liền sau đó là 1 việc không hay ập đến? Khoa học ngày nay lý giải điều này xảy ra là bởi con người có một khả năng gọi là “giác quan thứ 6” – nó giống như 1 radar siêu hình tồn tại trong cơ thể chúng ta, dự đoán trước những nguy hiểm hay sự kiện sắp xảy ra. Nghe có vẻ vô lý, nhưng thực sự trong lịch sử đã có không ít ví dụ minh họa cho giả thiết trên.

Điển hình là chính trị gia Churchill, người đoạt giải nobel văn học 1953 và 2 lần làm thủ tướng Anh các nhiệm kì 1940 – 1945 và 1951 – 1955 – ông đã 1 lần thoát chết nhờ “linh cảm” trong đệ nhị thế chiến: năm 1944, khi ông đang chuẩn bị rời trận địa tên lửa thì máy bay Đức ập đến. Người tài xế vội vàng nổ máy xe nhưng không hiểu sao Churchill không chịu lên mà lại đi vòng ra sau xe, đúng lúc đó, một quả bom do không quân Đức oanh tạc nổ ngay cạnh cửa xe – nơi Churchill vừa đứng vài giây trước đó. Sau này trong hồi ký của mình, ông đã viết: 
"Dường như có một sức mạnh nội tâm đã mách bảo tôi phải rời ngay chỗ đứng".
Nhà thơ Nag Lermontov (1814-1841) đã kể lại câu chuyện khi ông còn là sĩ quan biên phòng ở Kabkaz. Có một hôm ông đang ngồi đánh bài với lính của mình và nhìn thấy một người có vẻ mặt khác lạ so với ngày thường, ông bèn nói với người ấy: 
"Anh phải đề phòng, có lẽ anh sắp bị chết bất đắc kỳ tử. Đêm nay, anh nên ngủ lại ở đồn biên phòng và sáng mai hãy về".
Người lính ấy không tin, ra về và dọc đường đã bị một người say rượu đâm chết.


Hay xa hơn, khi hoàng đế Napoleon (1769 – 1821) của đế quốc Pháp tiến hành cuộc viễn chinh tới nước Nga xa xôi, ông đã linh cảm là sẽ thất bại, nhưng vẫn tiến hành, vì theo ông “cái vĩ đại và cái lố bịch chỉ cách nhau một bước”. Kết quả là Pháp thua to và Napoleon mất năm 1821 khi bị lưu đày trên đảo Saint-Helena do ung thư dạ dày.

Rõ ràng là từ lâu, nhiều học giả đã phải đau đầu vì cái thế giới cảm tính bao giờ cũng lẩn quất quanh ta, ngay trong ý nghĩ của ta nhưng lại cực kỳ bí ẩn.

Vừa rồi, tờ Zarubejom (tháng 11/1995) đã đăng lại bài của tờ Time (tháng 8/1995): "Linh cảm là một cảm giác hay một quy luật?". Sau đây xin trích một đoạn của bài báo ấy:
"Vấn đề linh cảm rõ ràng là một bí mật lớn. Có một tư duy rất biện chứng của các nhà khoa học mà nhiều khi chúng ta quên đi: Trước một vấn đề mà ta không hiểu thì ta đừng giải thích bừa, vì làm như thế là ta tự dẫn ta vào ngõ cụt. Trong những trường hợp ấy, tốt nhất là ta tự thừa nhận cái chưa biết của mình và cũng đừng cho đó là một sự thật hiển nhiên. Bởi vì, vũ trụ là vô tận, đầy bí mật và mỗi ngày chúng ta chỉ biết thêm một chút trong cái ta chưa biết vô cùng lớn ấy. Nhưng như con kiến tha lâu đầy tổ, chúng ta cứ chịu khó tìm tòi và biết đâu sẽ tìm ra một quy luật chi phối toàn vũ trụ".
Điều khó hiểu hơn cả là tín hiệu mà ta cảm nhận được, cái mà ta gọi là "giác quan thứ 6" là lời mách bảo của một sức mạnh siêu nhiên nào đó hay là thuộc tính tự nhiên của loài người? Vì rõ ràng là, linh tính không phải là kết quả quá trình tư duy, nó nằm ngoài phạm trù logic và biện chứng. Nhưng thật ngược đời, sự logic mà linh tính mách bảo, trong nhiều trường hợp dường như lại hợp lý và lại là điều cần phải làm.

Nhưng một sự thật rõ ràng là sự hiện diện của “giác quan thứ 6” là không thể chối cãi, dù không rõ ràng hay đôi lúc không thật chính xác, nó vẫn tồn tại như là một bí ẩn lớn với loài người.

Tờ báo Scandal ở Mỹ năm 1994 có đăng một câu chuyện về giấc mơ kỳ lạ của một người mẹ: Chuyện kể rằng, 1865, một chú bé bên là Maks Hoffman 5 tuổi bang Wisconsin bị mắc chứng bệnh tả. Bác sĩ nói rằng không còn tia hy vọng nào cứu sống được chú. Ba ngày sau đó, chú bé trút hơi thở cuối cùng và mọi người đem chôn chú trong nghĩa địa của làng. Đêm hôm đó, trong giấc mơ, bà mẹ nghe thấy tiếng con trai trở mình trong quan tài. Bà kêu lên rồi chạy đến bên chồng, xin ông hãy ra mộ để cứu con. Ông chồng tất nhiên đã từ chối. Ông giải thích cho vợ mình rằng bà đã quá thương con nên đã thấy như vậy.

Nhưng đêm hôm sau, bà mẹ lại mơ thấy y như thế. Lần này, bà đã quyết tâm cùng người nhà ra cứu con. Lúc ấy đã gần nửa đêm. Mọi người treo đèn lên trên cành cây bên cạnh mộ và cặm cụi đào. Khi nắp quan tài vừa mở, ai cũng sửng sốt, vì thấy cậu bé nằm đúng tư thế mà người mẹ nhìn thấy trong mơ: "Cậu nằm nghiêng về phía bên phải, 2 tay xếp dưới má phải". Cậu bé không có biểu hiện gì của sự sống. Nhưng người cha vẫn bế con lên rồi bằng mọi cách hô hấp nhân tạo. Sau một giờ, điều kỳ diệu đã xảy ra: Cậu bé dần dần tỉnh lại. Rồi mọi người đã tìm các biện pháp giúp cậu phục hồi sức khỏe và chữa khỏi bệnh tả cho cậu. Về sau, Maks Hoffman đã sống tới 80 tuổi (1860-1940) tại thành phố Lincoln (bang Iowa, Mỹ). Vật kỷ niệm quý giá nhất đời ông là cái núm sắt nhỏ ở nắp quan tài mà từ trong đó, ông đã được cứu sống nhờ giấc mơ của người mẹ.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét
Spam, Comment bao gồm link quảng cáo và thiếu văn hóa sẽ bị xóa bởi người kiểm duyệt.
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.