Chuyện kể rằng cách đây đã lâu, có một cô bé con nhà giàu đang chuẩn bị đi ngủ. Cô đang cầu nguyện, bỗng chợt nghe có tiếng khóc thút thít nghẹn ngào đâu đó ngoài cửa sổ. Tuy hơi sợ hãi một chút, cô cũng đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài.
Ngoài kia, một cô bé khác lang thang không nhà, có lẽ cùng độ tuổi với cô, đang đứng núp mình dưới hành lang. Trái tim cô cảm thương cho cô bé nhà nghèo không nhà, có thể cô ấy sẽ chết cóng ngoài trời đông lạnh giá, vì ngay cả cái chăn cô ấy cũng không có, chỉ che đỡ bằng tờ báo cũ mà người ta vứt đi.
Cô bé nhà giàu chợt nghĩ ra một ý tưởng thật tuyệt vời, gọi cô bé nghèo khó và nói: “Này, hãy đến cửa chính nhà tôi nhé”. Cô bé nghèo giật mình hoảng hốt đến nỗi quên cả gật đầu đáp lại.
Cố gắng thật nhanh, cô bé nhà giàu chạy xuống nhà và vào tủ của mẹ mình, cô lấy ra một cái chăn bông cũ và tìm thêm một cái gối. Cô đi từ từ ra cửa chính nhà mình, cố gắng không đạp lên cái chăn quá khổ. Cuối cùng, khi cô mở cánh cửa, cả hai thứ đều rơi cả xuống đất. Ngoài kia, cô bé nghèo khổ đang đứng đó, nhìn có vẻ hơi sợ sệt.
Cô bé nhà giàu mỉm cười thân thiện, và đưa cả chăn lẫn gối cho cô bé nghèo. Nụ cười của cô càng tươi hơn khi cô nhìn thấy vẻ mặt thảng thốt ngạc nhiên và vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt người bạn nghèo khó. Cô trở lại nhà, lên giường ngủ với niềm vui và thật sự thỏa lòng.
Buổi sáng hôm sau, có tiếng gõ cửa. Cô bé nhà giàu chạy như bay xuống mở cửa, hy vọng rằng đó là cô bé nhà nghèo hôm qua. Quả đúng như vậy, người bạn kia đang đứng đó. Khuôn mặt cô bé nhìn hạnh phúc lắm, cô ta mỉm cười: “Tôi nghĩ chắc bạn muốn tôi trả những thứ này lại”.
Cô bé nhà giàu định nói rằng bạn cứ việc giữ những thứ ấy, nhưng một ý nghĩ khác chợt đến khiến cô nói, “Đúng vậy, tôi muốn bạn trả chúng cho tôi”. Gương mặt cô bé nghèo lộ vẻ thất vọng. Đây rõ ràng là một câu trả lời không được mong đợi. Cô bé miễn cưỡng đặt chiếc chăn và gối xuống, định quay bước đi, nhưng cô bé nhà giàu chợt nói lớn: “Đợi đã! Bạn đứng đó chờ chút nhé!”.
Cô bé nghèo quay lại thì thấy người bạn giàu có đã chạy lên cầu thang và đi xuống một hành lang rộng. Nghĩ rằng cũng chẳng có ý nghĩa gì khi đứng đây chờ, cô quay bước định đi. Khi cô vừa bước ra đến bậc cửa, cô thấy có ai đó vỗ vào vai mình. Quay lại, thì ra là cô bé nhà giàu. Cô ta đẩy một chiếc chăn và gối mới về phía cô bé nghèo. Cô ấy nói: “Cầm lấy cái này đi”, đây là những thứ của cô đang dùng, làm bằng lụa và bên trong được độn bằng lông ngỗng.
Khi cả hai đều lớn lên, họ không có dịp để gặp nhau nhiều, nhưng họ luôn nhớ đến nhau. Vào một ngày nọ, cô bé nhà giàu thuở xưa, nay đã là một quý bà giàu có, nhận được một cuộc điện thoại. Đó là cuộc gọi của một luật sư, ông ta nói cần gặp bà có việc.
Khi bà đến văn phòng luật sư, ông kể cho bà những việc đã xảy ra. Cách đây 40 năm, khi đó bà mới 9 tuổi, bà từng giúp một cô bé nghèo khó trong lúc cần thiết. Cô bé nghèo ấy đã lớn lên, và trở thành một người phụ nữ trung lưu, có chồng và hai con. Bà ấy vừa qua đời cách đây không lâu, và trong di chúc, bà ấy để lại cho người đàn bà giàu có này một thứ. Ông luật sư nói: “Và, đây là vật thật khác thường. Bà ta để lại cho bà một chiếc chăn và một chiếc gối”.
Ngoài kia, một cô bé khác lang thang không nhà, có lẽ cùng độ tuổi với cô, đang đứng núp mình dưới hành lang. Trái tim cô cảm thương cho cô bé nhà nghèo không nhà, có thể cô ấy sẽ chết cóng ngoài trời đông lạnh giá, vì ngay cả cái chăn cô ấy cũng không có, chỉ che đỡ bằng tờ báo cũ mà người ta vứt đi.
Cô bé nhà giàu chợt nghĩ ra một ý tưởng thật tuyệt vời, gọi cô bé nghèo khó và nói: “Này, hãy đến cửa chính nhà tôi nhé”. Cô bé nghèo giật mình hoảng hốt đến nỗi quên cả gật đầu đáp lại.
Cố gắng thật nhanh, cô bé nhà giàu chạy xuống nhà và vào tủ của mẹ mình, cô lấy ra một cái chăn bông cũ và tìm thêm một cái gối. Cô đi từ từ ra cửa chính nhà mình, cố gắng không đạp lên cái chăn quá khổ. Cuối cùng, khi cô mở cánh cửa, cả hai thứ đều rơi cả xuống đất. Ngoài kia, cô bé nghèo khổ đang đứng đó, nhìn có vẻ hơi sợ sệt.
Cô bé nhà giàu mỉm cười thân thiện, và đưa cả chăn lẫn gối cho cô bé nghèo. Nụ cười của cô càng tươi hơn khi cô nhìn thấy vẻ mặt thảng thốt ngạc nhiên và vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt người bạn nghèo khó. Cô trở lại nhà, lên giường ngủ với niềm vui và thật sự thỏa lòng.
Buổi sáng hôm sau, có tiếng gõ cửa. Cô bé nhà giàu chạy như bay xuống mở cửa, hy vọng rằng đó là cô bé nhà nghèo hôm qua. Quả đúng như vậy, người bạn kia đang đứng đó. Khuôn mặt cô bé nhìn hạnh phúc lắm, cô ta mỉm cười: “Tôi nghĩ chắc bạn muốn tôi trả những thứ này lại”.
Cô bé nhà giàu định nói rằng bạn cứ việc giữ những thứ ấy, nhưng một ý nghĩ khác chợt đến khiến cô nói, “Đúng vậy, tôi muốn bạn trả chúng cho tôi”. Gương mặt cô bé nghèo lộ vẻ thất vọng. Đây rõ ràng là một câu trả lời không được mong đợi. Cô bé miễn cưỡng đặt chiếc chăn và gối xuống, định quay bước đi, nhưng cô bé nhà giàu chợt nói lớn: “Đợi đã! Bạn đứng đó chờ chút nhé!”.
Cô bé nghèo quay lại thì thấy người bạn giàu có đã chạy lên cầu thang và đi xuống một hành lang rộng. Nghĩ rằng cũng chẳng có ý nghĩa gì khi đứng đây chờ, cô quay bước định đi. Khi cô vừa bước ra đến bậc cửa, cô thấy có ai đó vỗ vào vai mình. Quay lại, thì ra là cô bé nhà giàu. Cô ta đẩy một chiếc chăn và gối mới về phía cô bé nghèo. Cô ấy nói: “Cầm lấy cái này đi”, đây là những thứ của cô đang dùng, làm bằng lụa và bên trong được độn bằng lông ngỗng.
Khi cả hai đều lớn lên, họ không có dịp để gặp nhau nhiều, nhưng họ luôn nhớ đến nhau. Vào một ngày nọ, cô bé nhà giàu thuở xưa, nay đã là một quý bà giàu có, nhận được một cuộc điện thoại. Đó là cuộc gọi của một luật sư, ông ta nói cần gặp bà có việc.
Khi bà đến văn phòng luật sư, ông kể cho bà những việc đã xảy ra. Cách đây 40 năm, khi đó bà mới 9 tuổi, bà từng giúp một cô bé nghèo khó trong lúc cần thiết. Cô bé nghèo ấy đã lớn lên, và trở thành một người phụ nữ trung lưu, có chồng và hai con. Bà ấy vừa qua đời cách đây không lâu, và trong di chúc, bà ấy để lại cho người đàn bà giàu có này một thứ. Ông luật sư nói: “Và, đây là vật thật khác thường. Bà ta để lại cho bà một chiếc chăn và một chiếc gối”.
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.