Type Here to Get Search Results !

Vết thương từ quá khứ

Qúa khứ là những gì của ngày hôm qua

Khi sinh ra, có rất nhiều điều chúng ta không có quyền chọn lựa. Có người nghĩ ít, có người đầu óc vận động suốt ngày, kể cả khi ngủ... nhưng dù ít hay nhiều thì gần như mọi người đều phải nghĩ.

"Hạnh phúc" hay "Thách đố" khi nghĩ về quá khứ, đều tuỳ thuộc vào việc ta đối diện và đón nhận quá khứ của chính mình như thế nào!

Chúng ta có thể đồng ý với nhau rằng, không ai có một quá khứ hoàn toàn tươi sáng hay đen tối. Nhưng trong một ý nghĩa nào đó, cuộc đời mỗi người là sự tổng hòa giữa những đau thương và hạnh phúc; giữa những vui mừng và sầu khổ; giữa hy vọng và tuyệt vọng… Tất cả đan dệt nên cuộc sống của mỗi người.

Qúa khứ - với tôi đó là từ đồng nghĩa với việc "không thể khác", "không thay đổi", là "chuyện đã rồi". Câu hỏi đặt ra là, " Liệu có ai dám đi đến chỗ biết chắc rằng nếu đi chỉ có... chết. Chắc chắn chết!" và " Liệu có ai đó sẽ cố ra sức kiếm tìm một vật gì đó mà bản thân khẳng định là "đã mất", "không còn"?. Ấy thế mà vẫn có rất nhiều người ngày ngày vẫn làm một việc "khờ dại' đó. Rằng biết những gì không còn mà vẫn vấn vương, hy vọng trong vô vọng. 

Nói như vậy không có nghĩa là tôi cười chê những ai làm công việc ngốc nghếch đó. Bởi cái gọi là quá khứ không chỉ đơn giản là những gì đã mất hay chẳng thể níu giữ. Bởi trong quá khứ có rất, rất nhiều thứ vẫn như đang hiện hữu, chúng sống động và đôi lúc chính là động lực để họ duy trì sự sống của mình. Điều đó cho thấy Qúa khứ không đơn thuần chỉ là những gì đã qua, là những gì của ngày hôm qua nữa, mà quá khứ là ước vọng dở dang, là điểm mốc để con người soi lại chính mình, so sánh mình với "ta của ngày hôm qua" để điều hướng những định hướng sắp tới trong tương lai; là niềm tin, hy vọng song cũng là động lực để con người tiếp tục phấn đấu với mong muốn có một ngày mai tươi sáng hơn, để khi nhắm mắt xuôi tay có thể tự nói với chính mình rằng: "Ta đã sống không phí hoài những ngày tháng mà cuộc đời ban tặng, có thể những ngày tháng ta hiện hữu trên đời không làm được nhiều việc tốt, vấp phải vô số những sai lầm,... nhưng tuyệt ta không có gì phải hối tiếc, vì ta luôn có đủ dũng khí để đối mặt, vượt qua và bước tiếp, chí ít là ta đã không thụt lùi...".


Cuộc sống là những cuộc "Thách đố"

Thách đố lớn nhất với bản thân mỗi người là chính mình. Nếu nụ cười chúng ta càng không tự nhiên thì thách đố với quá khứ của chúng ta càng lớn.

Một trong những thách đố lớn nhất là làm sao để chia sẻ và đối diện với quá khứ của mình. Trong thực tế, không phải chuyện gì mình cũng có đủ can đảm để chia sẻ ra với mọi người, ngay cả những người mình yêu thương nhất – gia đình, bạn bè thân thiết – đặc biệt là những kinh nghiệm cay đắng, mất mát hay đau buồn.

Quả thật, những tổn thương quá lớn trong quá khứ có thể đẩy cuộc đời con người đến chỗ bế tắc và thất vọng, nếu như ta cứ mãi chạy trốn và không dám đối diện với chúng. Vì thế, đôi khi ta có cảm giác “cô đơn” giữa chốn đông người. Có thể nói, khi ta càng cố gắng chạy trốn quá khứ đau thương của mình, bằng cách giữ nó nơi sâu kín trong tâm hồn, thì nó càng trở nên “ngục tù” giam hãm cuộc đời ta. Ngược lại, một khi ta dám nhìn thẳng vào quá khứ của mình và trút bỏ đi gánh nặng, cuộc đời ta sẽ trở nên hạnh phúc hơn. Thật không may, phần lớn mọi người không làm được và sự thèm khát hạnh phúc ngày một nhiều thêm. Nhưng lố bịch, thay vì ra sức để học hỏi những gì nên biết thì họ "lười nhác" trong việc thay đổi những thói quen tốt thì sớm tối chỉ chăm lo đến cái tôi của chính mình, rằng cứ như họ là tâm điểm của thế giới và họ có quyền yêu sách với sự có mặt của mình trên cuộc đời này như một sự hiển nhiên và mọi người có trách nhiệm phải "tử tế" với họ. 

Khi thời đại càng "hiện đại" hơn thì con người càng 'lười" hơn. Lười phải suy nghĩ. Lười phải ra những quyết định mà những quyết định đó ảnh hưởng trực tiếp đến những gì sắp xảy đến với họ. Lười cười, lười nói cứ như là chẳng có chút trách nhiệm và lợi ích nào khi làm những việc đó. Lười làm mà tối ngày mong có "phép tiên" hay "trúng số" cho đời lên hương. Và còn vô số những cái lười biếng khác... Trong khi đó, thời gian lại chẳng chịu đợi chờ ai... và tất cả chỉ gói gém trong một câu nói với hai từ buột miệng..."giá như"...


Nếu có gì đó đáng để học, thì hãy học cách chữa lành những vết thương trong quá khứ.

"Muốn cởi chuông thì kiếm người buộc chuông" hay
"Vấp ngã ở đâu thì đứng lên ở đó" hay
"Bệnh gì thì thuốc đó"

Dù áp dụng liệu pháp nào trong 3 bí quyết trên thì đều đúng. Dù có tài an ủi hay tinh tế đến thế nào thì chẳng ai hiểu rõ "bệnh" của hơn chính mình. Vì chỉ có bản thân mới hiểu rõ sự việc, hiện tượng và những gì bản thân phải đối mặt hơn ai hết. Lời người động viên an ủi suy cho cùng cũng chỉ là một sự quan tâm, là nghĩa cử tử tế mà thôi. Bác sĩ giỏi chữa bệnh cho nhiều người, nhưng lại khó chữa "bệnh" của mình là vậy... 

Trong thực tế, con người ta không thể thay đổi những điều đã xảy ra trong quá khứ – làm cho chúng tốt hơn hay tệ hơn về mặt bản chất – nhưng thay vào đó, ta có thể rút ra những bài học, động lực và ý nghĩa nào đó cho cuộc sống của mình từ nó. Đôi khi người ta hay nói: “Hãy tập trung vào giây phút hiện tại, vì quá khứ là những điều đã qua, còn tương lai thì chưa đến.” Nhưng liệu rằng, ta có thể tập trung vào giây phút hiện tại mà quên đi quá khứ? Câu trả lời có lẽ là không, bởi trong khi tương lai là cái đang đến và quá khứ lại là những điều đã thực sự xảy ra và gắn bó với chính cuộc sống mỗi người. Thế nên, quá khứ luôn đóng một vai trò quan trọng và có sự ảnh hưởng lớn trên cuộc đời của mỗi người.

Có thể nói, việc chia sẻ để được chữa lành những vết thương quá khứ như một lời mời gọi, hơn là một việc buộc ta phải làm, và ai cũng có tự do để chọn lựa. Tuy nhiên, chia sẻ và mở lòng ra tự nó có năng lực để chữa lành những rạn nứt trong quá khứ và giúp ta bình an hướng đến con đường phía trước. Do vậy, cuộc sống có trở nên ý nghĩa và hạnh phúc hay không, tuỳ thuộc vào việc ta có dám đón nhận và chia sẻ những kinh nghiệm trong quá khứ cuộc đời của mình hay không!

Cuộc đời là những chuỗi ngày để từ bỏ những gì của quá khứ. Đó là việc mà mỗi người không cần phải học. Tương lai của mỗi chúng ta chính là tinh túy còn lại của công cuộc "kiếm tìm" và "loại bỏ" những gì thuộc về quá khứ.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét
Spam, Comment bao gồm link quảng cáo và thiếu văn hóa sẽ bị xóa bởi người kiểm duyệt.
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.