Type Here to Get Search Results !

Là người đọc/xem online, chúng ta phải có trách nhiệm với mỗi lựa chọn của mình

Tại sao các thông tin lừa đảo ngày càng nhiều?
Tại sao những kẻ phản quốc ngày càng nhiều?
Tại sao các thông tin giả ngày một tăng?
Tại sao một tin hay video người tốt việc tốt phần lớn không quá 1 phút, nhưng tin biểu tình, phản động, đấu đá, cướp đoạt, hôi của lại được thông tin tràn lan, thời gian vô hạn trên các phương tiện truyền thông?

Vì độc giả chúng ta - Tay nhanh hơn não. Trước một hình ảnh, trước một dòng tiêu đề bài viết hay video, chúng ta quên suy xét trước khi nhấn vào xem... khi có nhiều người xem, bình luận nó sẽ được các công cụ tìm kiếm đánh giá cao và đưa ra trước hết trong các kết quả tìm kiếm... Và đó là lý do các tin giả, tin xuyên tạc, sai sự thật, tin nhảm nhí,... ta gọi là rác công nghệ trở nên phổ biến và tràn lan.

Hình ảnh: River 105

Một chiêu trò bẩn phổ biến ở truyền thông hải ngoại và các Youtuber liên quan đến vấn đề Việt Nam hiện nay đó là, chọc chửi. Họ cố tình câu view bằng cái trò rẻ tiền đó nhằm thu hút lượt xem, bình luận, subscible. Người xem dễ dàng bị lôi cuốn vào cuộc chiến cảm xúc bởi những câu từ "có chủ đích", những cá nhân tham dự "có chủ đích". Ngay cả những vị nêu quan điểm chính thống hay phi chính thống, ủng hộ VN hay phê phán thì tôi cũng xếp họ là "Rác", đều "Không ra gì". Vì sao?

Một bên là Phê phán, chỉ trích, cáo buộc chính quyền, đất nước. Khi họ kích động được khán giả theo ý của mình, họ vui vẻ với thành quả hàng tháng được trả, vô tư để lại những hậu quả khôn lường cho xã hội và các thế hệ tiếp nối. Họ ích kỷ, trơ trẽn và không có đạo đức khi làm truyền thông. Kết luận, đây là những kẻ không ra gì. Trước lỗi với tổ quốc, sau lỗi với con cháu và lỗi với đạo đức làm người căn bản nhất.

Bên còn lại, vì chút sĩ diện và bực tức lao vào cuộc chiến "cào phím", đấu Livestream,... Và vô tình, họ bị lôi cuốn vào cuộc chiến như kẻ địch mong đợi. Bản thân bị lợi dụng mà không hay biết. Nếu anh có đạo, cứ nẻo chính đường ngay mà đi thay vì cứ ngắm nghía cúi đầu xem rác hay ổ gà ven đường.

Tôi xem hành động đấu đá, chỉ trích, cáo buộc nhau đó là cuộc chiến phi nghĩa. Nó chỉ thỏa mãn chút lợi ích nhỏ nhoi nhưng những hậu quả của nó thì sâu sắc đến xã hội và thế hệ tiếp nối và mai sau nữa. Tội này, hậu quả này ai gánh, ai đền cho con cháu chúng ta, khi chúng lớn lên trong sự hỗn loạn về thông tin, thật giả bất phân, sai đúng khó lường?

Nói khác đi, trong một xóm hay trong một gia đình, một đứa em hay những đứa cháu sẽ nghĩ như thế nào khi anh/chị, cô/chú, cha/mẹ,... cứ cãi vã mau, tranh biện với nhau gay gắt bằng những lời thậm tệ, sỉ vả nhau... Rồi mai kia khi những đứa trẻ ấy lớn, chúng lại dùng những từ tích lũy ấy để lăng mạ nhau, chỉ trích, sỉ vả nhau. Những lời thô tục, chửi thề là minh chứng rõ nét nhất. Trong một gia đình, khi bố mẹ chửi thề với nhau thì những đứa trẻ từ gia đình ấy cũng chửi thề khi chúng ra ngoài xã hội. Trong một gia đình cha mẹ hiền hòa, không chửi thề thì con cái, vợ chồng dù giận nhau cách mấy cũng không bao giờ dùng lời thô tục để "đối đãi" nhau.

Nền văn minh và sự giáo dục nói với chúng ta rằng, dù nói hay làm việc gì thì nên tự chịu trách nhiệm. Trách nhiệm với bản thân, với gia đình, với quê hương, tổ quốc và thế hệ mai sau.

Hãy cân nhắc trong từng lựa chọn!