Khả năng tiên tri và định mệnh
Trong truyện Kiều, một áng văn chương trác tuyệt của người Việt Nam, cụ Nguyễn Du đã mở đầu cho thiên trường thi bất hủ của mình bằng một cảm nhận hoài nghi cho sự tồn tại của định mệnh:
“Trăm năm trong cõi người ta
Chữ Tài, chữ Mệnh khéo là ghét nhau”
Trong suốt thiên trường thì tiểu thuyết đó, định mệnh như đeo đẳng, quyết định số phận cay đắng của nàng Kiều. Nhân vật Thúy Kiều đã cố gắng vùng vẫy, nhưng hình như cũng không thoát khỏi định mệnh:
“Chém cha cái số hoa đào
Cởi ra rồi lại buộc vào như chơi”
Nhưng những sự kiện xảy ra liên tiếp trong truyện Kiều, cũng không minh chứng được sự tồn tại của định mệnh cho số phận của con người. Để rồi, cụ Nguyễn Du cũng phải thở dài, buông một vần thơ nổi tiếng, trở thành thành ngữ trong ngôn ngữ dân gian Việt Nam.
“Nào ai học được chữ ngờ.”
Với khái niệm của chữ “ngờ” thì sự may rủi không thuộc định mệnh, mà đó là quan hệ giữa tri thức của con người với khả năng dự liệu những sự kiện có thể xảy ra trong tương lai. Và cái vòng luẩn quẩn lại lặp lại: Con người để tránh chữ “ngờ” tiếp tục đi tìm tương lai qua những lời dự báo. Tính chính xác của dự báo lại đặt ra một khái niệm về “định mệnh” cho số phận con người.
Ngay cả Khổng Minh Gia Cát Lượng, một nhân tài kiệt xuất, người đã tạo nên một cục diện lịch sử Trung Hoa thời Tam Quốc, hình như cũng không thoát khỏi định mệnh qua tiếng thở dài của Tư Mã Đức Tháo:
“Khổng Minh tuy gặp chủ nhưng không gặp thời. Thật tiếc lắm thay!”
Cuối đời, ông cũng phải ngậm ngùi nhìn ngôi sao định mệnh của mình rơi ở gò Ngũ Trượng, để lại một sự nghiệp còn dang dở.
Không phải riêng ở phương Đông, định mệnh còn là sự ám ảnh của con người trên khắp thế giới, theo suốt dọc thời gian lịch sử loài người. Mỗi nền văn minh cổ mà những di sản văn hoá còn truyền lại đến bây giờ, đều có những phương pháp dự đoán khác nhau nhằm tìm kiếm những thông tin cho tương lai. Từng thời đại trong lịch sử loài người đều ghi nhận trong truyền thuyết những nhà tiên tri có tên tuổi được nhắc nhở:
- Bà Vanga, nhà tiên tri người Bungari.
- Hassan Chami, phó chủ tịch Hội Chiêm tinh thế giới người Tuynidi.
- Thiệu vĩ Hoa, nhà dự đoán học người Trung Quốc...
Những nhà tiên trì này đã dự đoán nhiều sự kiện làm thế giới phải kinh ngạc vì sự chính xác của nó (Mặc dù có những sự kiện nổi tiếng họ đã không dự đoán như: Cuộc họp bí mật tốn kém nhất trong lịch sử nhân loại của Tổng thống Mỹ Reagan và Tổng thống Liên Xô Goocbachop ở Địa Trung Hải). Nhưng không phải lúc nào họ cũng đoán trúng.
Một thí dụ trong trường hợp này là: Vào năm 1998, ông Hussan Chami đã tiên đoán:
“Giáo hoàng Jean Paul II, Quốc Vương Rập Saudi Fahd, Tổng thống Habid sẽ chết trong năm nay. Tổng thống Mỹ Bill Clinton; Tổng thống Pháp Jacques Chirac sẽ là mục tiêu của các vụ mưu sát. Tổng thống Ai Cập Hoshi Moubarak và Tổng thống Libi Kadài là mục tiêu của các cuộc đảo chính quân sự”.
Trong đó ông cũng mạnh dạn đoán rằng: “World Cup 98 sẽ bị khủng bố”. Những người quan tâm hồi hộp chờ sự ứng nghiệm của những lời tiên tri, như một định mệnh đã an bài. Nhưng may quá... nó đã không xảy ra.
Chưa hết, vào năm 1999, hiện tượng đại thập tự trên không gian Thái Dương hệ khiến cả thế giới xôn sao về khả năng xảy ra ngày tận thế. Bà Elizabeth Teisster, một chiêm tinh gia nổi tiếng của Pháp, đã khẳng định một cách bi đát cho tình cảnh của nhân loại trong năm 1999 như sau:
“Năm 1999 sẽ là năm thật sự bùng nổ về thiên tai và sự xung đột quốc tế với qui mô còn lớn hơn cả chiến tranh Vùng Vịnh”
Bà còn cho biết: nếu đoán sai, bà sẽ giải nghệ (Theo tạp chí Thế Giới mới số 325). Điều này lại trùng hợp với khả năng xảy ra sự cố Y2K mà ngay cả những nhà khoa học nghiêm túc nhất cũng kêu gọi nhân loại văn minh cần đề phòng. Các hãng mỳ tôm hoạt động hết công xuất, hàng bán chạy như tôm tươi mà không tốn tiền quảng cáo. Cả nhân loại quan tâm hồi hộp chờ đợi. Kết thúc năm 2000. Chẳng có gì cả! Toàn nhân loại hân hoan chào đón thiên niên kỷ mới với những cách hiểu khác nhau: Nơi đón vào năm 2000, nơi thì đón vào năm 2001.
Nhưng ngay cả những lời bói toán trật lất mang tầm vĩ mô như vậy, cũng chưa lay chuyển được sự hoài nghi về khả năng tồn tại của định mệnh. Đây là sai lầm do khả năng của người dự đoán, hay là tính phi khoa học của phương pháp dự đoán? Hay cũng có thể do con người đã biết trước sự việc xảy ra, nên đã tác động theo hướng có lợi cho con người?
Trải hàng thiên niên kỷ, những lời tiên tri ứng nghiệm trong thế hệ này, gây sự hoài nghi của thế hệ sau. Làm sao bạn có thể tin được một lời tiên tri cho một sự kiện đã xảy ra trước khi bạn ra đời?
Không hề có biên niên sử cho những lời tiên tri. Nhưng những lời tiên tri ấy vẫn hiện hữu trong cuộc sống của từng thế hệ, dù đúng hay sai, được công nhận hay không công nhận, như vẫn nhắc nhở cho con người một sự ám ảnh của định mệnh. Và không phải lúc nào sự tiên tri cũng sai lầm.
Trong nền văn minh Đông phương cổ đại đã tồn tại những lời tiên tri đầy huyền bí nói về số phận từng con người, của cả một thành phố, cả những quốc gia hay thậm chí của cả thế giới. Những phương pháp bói toán, tiên tri phổ biến của nền văn minh này hầu hết đều có phương pháp luận của nó. Thật kỳ lạ thay! Có một hệ thống lý thuyết vũ trụ – nền tảng của những phương pháp luận cho những lời bói toán huyền bí ấy – lại không coi sự khởi nguyên vũ trụ bắt đầu từ ý thức của Đấng Chí Tôn. Đó chính là thuyết Âm Dương Ngũ hành.
Trong kho tàng kiến thức của nhân loại, về khả năng về khả năng dự báo tương lai – nếu tạm gác lại những khả năng trực giác mang tính tiên tri – được ghi nhận qua truyền thuyết của những nhà tiên tri thuộc nền văn minh Hy Lạp, hoặc cổ Ai Cập cho đến Notsdame, hoặc gần hơn như bà Vanga ở Bungari hiện nay, thì những phương pháp để tìm các thông tin về tương lai của tự nhiên, xã hội và con người, có một hệ thống và phương pháp luận nhất quán phải kể đến: Thái ất thần kinh, Mai Hoa dịch số, Tử vi đẩu số, Nhân tướng học... của học thuật Đông phương cổ đại.
Hiệu quả của sự dự báo này khiến cho những người quan tâm phải kinh ngạc: Trong sách “Chu Dịch và dự đoán học”, ông Triệu Vĩ Hoa đã viết:
“Tháng 10 năm 1990, một cán bộ chỉ huy tác chiến cao cấp của một bộ tư lệnh đã dùng phương pháp dự đoán giới thiệu trong sách, đã dự đoán trước ba tháng cuộc chiến vùng Vịnh làm chấn động cả thế giới sẽ nổ ra từ 5 đến 9 giờ sáng ngày 17 tháng 1 năm 1991. Ngày 13 tháng giêng năm 1991 họ đã báo cáo lên bộ phận chỉ huy cấp trên về việc này. Cấp trên đã hỏi lại họ “Làm sao các anh biết được mấy giờ ngày ấy sẽ nổ ra?” Họ trả lời “Dùng Bát quái tính ra”. Cấp trên không chấp nhận và nói “Bát Quái có thể tính được ngày giờ đánh nhau thì cần gì đến ban chỉ huy chúng tôi nữa”. Ngày 17 tháng giêng, quả nhiên trong thời gian dự đoán đã ứng nghiệm”. (Chu Dịch và dự đoán học, Thiệu Vĩ Hoa, NXB Văn Hoá 1995. trang IX - X)
Để xảy ra một sự kiện lịch sử, không phải chỉ do một vài nguyên nhân đơn giản, dễ nhận thấy, xuất phát từ những hành động và suy nghĩ của một vài nhân vật lịch sử theo kiểu cái hắt hơi của Napoleon, đã gây nên sự thất bại của ông trong trận Oaterlo. Nhưng thật khó giải thích khi chỉ bằng ba đồng tiền cổ rơi trên chiếc mai rùa của một quẻ Dịch, cả một sự kiện mang tầm cỡ quốc tế đã được dự đoán trước ba tháng, chính xác đến tận giờ nổ súng của cuộc chiến vùng Vịnh. Để xảy ra một sự kiện tầm cỡ lịch sử nhân loại như vậy – trùng khớp với lời tiên tri – thì mọi diễn biến của sự kiện: Từ những sự tính toán của các bộ máy chiến tranh của cả hai bên; sự hoạt động tấp nập nhộn nhịp của các chính khách có chỉ số IQ khác nhau – của các nhà ngoại giao tài ba hoặc chuyên gây khó chịu; mức độ ảnh hưởng của các cường quốc lớn nhỏ; cho đến sự vận động của từng người lính trong bộ máy chiến tranh... đều phải trùng khớp đến từng chi tiết. Chỉ cần một sự trục trặc: Một toán biệt kích bị lộ, hoặc một tù binh bị bắt chẳng hạn, cuộc chiến vùng Vịnh sẽ không thể xảy ra từ 5 đến 7 giờ sáng ngày 17/1/1991, mà có thể sẽ vào dịp khác!
Phải chăng định mệnh đang chi phối cả lịch sử của loài người? Phải chăng, ngay với sự vận động ở quy mô xã hội, mà trong đó những giá trị thánh thiện, tình yêu thương cùng với những âm mưu đen tối và mọi sự xấu xa, bẩn thỉu đều quay cuồng trong trò chơi định mệnh, để con người phải ngậm ngùi trong số phận của mình? Hay đó chỉ là những diễn tiến tất yếu có thể dự đoán được, nhưng bằng những phương pháp bắt nguồn từ những nhận thức của thời xa xưa, mà ngày nay con người hiện đại đã xa lạ với những khái niệm của nó?
Bạn vẫn có thể hoài nghi sự dự đoán của ông Thiệu Vĩ Hoa. Bởi vì, ít nhất sự dự đoán của ông chỉ được công bố chính thức sau khi cuộc chiến đã xảy ra. Chẳng ai hơi đâu mà kiểm chứng một lời bói toán, cho dù của một thiên tài, nhưng lại không có văn bản chính thức lưu lại mà chưa được công chứng vậy (Tối thiểu cũng phải ở cấp phường). Nhưng vấn đề cũng không chỉ dừng lại ở đây.
Trong mùa Tiger năm 1998. Tại sân vận động Hàng Đẫy – Hà Nội, một trận đấu được chờ đợi từ lâu sắp xảy ra giữa đội tuyển Việt Nam và Thái Lan. Tất cả khán giả xem truyền hình trực tiếp trong cả nước và có thể cả nước ngoài, đều nhìn thấy một khán giả giương cao tấm băng ghi tỷ số 4-1. Hình ảnh này được lặp lại không chỉ một lần. Sau trận đấu, đội Việt Nam thắng 4, đội Thái Lan thắng 1, đúng như lời tiên tri. Để có kết quả tiên tri này, người dự báo phải chọn 1 trong 100 con số. Tức là, phải chọn từ 0–0 đến 9–9. Nói theo ngôn ngữ toán học thì xác xuất dự báo chỉ là 1%. Hiện tượng dự báo chính xác này cũng không thể khiên cưỡng cho rằng: Đó là do tính ngẫu nhiên của phép xác xuất (mà dân gian quen gọi nôm là “chó ngáp phải ruồi”). Bởi vì, để có một tỷ số như vậy, không thể giải thích bằng phép tính xác xuất; mà đó là sự tổng hợp của rất nhiều yếu tố: Từ nỗ lực của huấn luyện viên, ban lãnh đạo đội bóng cho đến từng cầu thủ; cũng còn phải kể đến sự nhiệt tình của cổ động viên, tâm lý trọng tài và hàng trăm thứ khác. Chỉ cần một ngọn gió đổi chiều, một cú sút không phải từ má trái, mà từ má phải của bàn chân, cũng đủ để tỷ số không phải là 4–1.
Trong trang web tuvilyso.com, nếu ai có dịp ghé qua sẽ chứng kiến lời tiên tri thần sầu của Thiên Cơ và Dương Tường trong topic do CayVong gửi lên; có tựa là: “Vận của Sadam Hussen sắp hết?”: Họ đã đoán được trước khi cuộc chiến xảy ra ba tháng, chính xác đến ngày khởi chiến của cuộc chiến vùng Vịnh II (Thiên Cơ) và ngày kết thúc (Dương Tường ).
Chưa hết! Bạn đọc hãy xem đoạn trích dẫn sau đây trong sách “Thái ất Thần Kinh”. Dịch giả Thái Quang Việt, đề đáp Nguyễn Đoàn Tuận. NXB Dân Tộc 2/2001 trang 352:
“Trong sách nói về quẻ Giải là do sấm mưa tạo nên hỏa hoạn, nạn tai và thế giới khó bề an ninh, động 8 phương nước lớn, thuộc hạn cửu dương bách lục, nhất là vào cuối năm 2002 là Nhâm Ngọ thì thế giới có nạn lụt lớn vô cùng."
(Cuốn sách này được tái bản vào tháng 4/2002 (tháng 3/Nhâm Ngọ. Tức là trước khi nạn lụt xảy ra). Lời tiên tri trong lần tái bản này ở trang 397. Cụ Nguyễn Đoàn Tuân mất vào ngày 19/7 năm Nhâm Ngọ, tức là trước khi cụ được tự hào nhìn thấy sự tính toán chính xác của mình bằng phương pháp Thái ất).
Qua đoạn trích dẫn trên, bạn đọc cũng thấy đây là một lời tiên tri và đã ứng nghiệm vào một năm sau đó. Trong năm Nhâm Ngọ (2002) bắt đầu vào tháng 7 Âm lịch (nửa cuối năm), bão lụt hoành hành khắp từ châu Mỹ sang châu Âu, Băng Đa Let, Ấn Độ, Nam Trung Hoa, Triều Tiên, Nhật Bản và đều là những cơn bão, lụt tầm cỡ lịch sử. Thậm chí cho đến tận những ngày cuối cùng của năm Nhâm Ngọ, thiên tai do lở đất và lụt lội khủng khiếp vẫn xảy ra ở Indonesia và Peru.
Có thể nói rằng: đây là lời tiên tri chi tiết và sớm nhất về khí hậu toàn cầu, trước tất cả các cơ quan dự báo khí tượng hiện đại nhất thế giới. Tất nhiên, không phải chỉ đến khi sách phát hành, lời dự báo đó mới được thực hiện. Đây là một công thức tính toán có phương pháp hẳn hoi. Phương pháp này đã được lập thành với thời gian tính bằng thiên niên kỷ. Phải chăng ở đây, định mệnh đã an bài hay một quy luật vũ trụ đã được nhận thức từ trước đó, từ nền văn hoá cổ Đông phương và nó đã được ký hiệu hoá?
Nếu định mệnh có thật và nhân danh bất cứ một giá trị tuyệt đối nào; phải chăng con người chỉ là một thứ robot sinh học được lập trình từ trước trong trò chơi của tạo hoá? Nhưng nếu định mệnh có thật thì dù hiện hữu dưới bất cứ hình thức nào và gọi bằng bất cứ danh từ gì, nó sẽ là đối tác trong khả năng nhận thức của con người. Lúc ấy, chính khả năng nhận thức của con người lại không thuộc về định mệnh. Phải chăng định mệnh không có thật?
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.