Viết, dường như đó là tất cả những gì tôi có thể làm mỗi khi buồn, gặp rắc rối, ức chế và thất bại.
- Viết như một liều thuốc xoa dịu trái tim đang tổn thương
- Viết là cách để tôi trấn tĩnh những cơn bực dọc tưởng chừng như thật khó để cưỡng lại
- Viết cũng là cách tôi suy nghĩ, tư duy về mọi thứ tôi muốn tìm hiểu và quan tâm đến
- Và Viết như là cách duy nhất giúp tôi cảm thấy bình yên, vươn vai đứng dậy tiếp bước những gì còn dang dở.
Viết, ngỡ thật giản đơn như là ngồi xuống, lấy một tờ giấy cùng với một cây viết có mực và viết về tất cả những gì mình có thể nghĩ đến. Với tôi thì đúng là như thế, đôi khi tôi vẫn làm như thế khi cảm thấy đầu óc rỗng tuếch, chẳng biết bắt đầu viết về cái gì và trình bày bài viết sao cho có trình tự và hợp lý nhất. Khi tôi bắt đầu viết những dòng chữ này thì quả thực tôi đang rơi vào tình trạng tồi tệ ấy. Tôi biết điều đó là không tốt. Nhưng tôi nghĩ tốt hơn là đi gặp một người bạn hay một ai đó tâm sự rằng :"tôi đang gặp rắc rối và rắc rối của tôi là tôi chẳng nghĩ được gì với cái đầu rỗng và khi tôi nói với bạn những lời này thì tôi cũng không biết mình nên bắt đầu từ đâu". Tôi nghĩ, dù bạn hay tôi có tính hài hước thế nào thì việc tâm sự kiểu đó thì thật là lố bịch.
Viết, với tôi cũng là một việc làm có ích. Có ích với việc luyện chữ viết, và qua chữ viết tôi hiểu được tính cách của mình và hướng sao khi ai đó nhìn vào chữ viết có thể hiểu được phần nào cá tính của tôi.
Viết không đơn giản chỉ là đặt bút và viết. Viết còn là cách để rèn luyện một môn nghệ thuật, người Phương Đông gọi đó là Thư Pháp. "Nét chữ nét người", câu châm ngôn ấy gần như bao quát được tất cả hoạt động của việc viết chữ. Viết chữ đứng ở phương diện nào đó cũng như việc bạn nghệ thuật hoá một môn thể thao hay việc làm nào đó yêu thích của bạn. Có lẽ vì thế mà môn rèn chữ ngày xưa ông bà ta lại nhọc công khổ luyện đến vậy.
Nhưng thôi, tôi tuy có biết chút ít và có thể vẽ vời vài chữ thư pháp nhưng tôi không muốn cũng không mong mình giỏi về lĩnh vực ấy. Bởi chữ viết với tôi đơn giản chỉ để truyền đạt thông tin, nó là phương tiện. Mà đã là phương tiện thì phải hoạt động chính xác, rõ ràng và nhanh chóng. Viết sai văn sai ngữ thì dễ gây hiểu nhầm và đôi khi lại mang "tai bay vạ gió" đến cho bản thân; rồi lại phải mất thời gian để giải thích, mà với không ít người việc giải thích là phần còn lại của đời mình.
Nói và Làm, cũng như Nói và Viết là những việc hoàn toàn trái ngược nhau. Thế nên mới có chuyện 'nói một đàng làm một nẻo", "không nói, không viết những gì mình nghĩ",... và đôi khi, "nghĩ được nhưng không viết thành câu".
Và đến đây, tôi có thể khẳng định: "Viết là một việc không hề đơn giản"... và "Viết không đơn giản chỉ là Viết".
* Please Don't Spam Here. All the Comments are Reviewed by Admin.